Nhưng ánh mắt và lời nói của đối phương quá mức rợn người, khiến cô luôn thấp thỏm lo sợ sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy khác, mãi không thể thoát ra.
Lần thứ hai.
Đây là lần thứ hai cô nhìn hắn rời đi.
Liệu còn có cơ hội thứ ba không?
Cơn đói bị kìm nén đã lâu cuối cùng hóa thành tiếng réo vang lên trong căn phòng tăm tối.
Trong tiếng khóc của cô gái, mang theo cả nỗi tủi hổ:
“…Tôi đói.”
Âm thanh ấy vang lên rõ ràng, truyền đến tai người đàn ông, khiến đám dây leo phủ kín căn phòng run lên nhè nhẹ, như thể đang hưng phấn cực độ.
Ở góc tối không ai hay biết, những đường vân thực vật màu xanh hiện rõ trên làn da cánh tay người đàn ông. Trong mắt lóe lên một tia đỏ máu, hàm răng cũng trở nên nhọn hoắt dị thường.
Hắn cũng đói. Không chỉ đói đến mức hưng phấn, mà còn chẳng thể kiểm soát nổi hình thái của mình.
Từng ấy dị trạng xuất hiện cùng lúc trên một con người, nhìn thế nào cũng khiến người ta rợn gáy.
Phi nhân loại.
Tô Dao im lặng rất lâu vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, tim dần dần trầm xuống.
Hắn đi rồi sao?
Lẽ ra ban nãy cô nên nhẫn nhịn… Sao lại phải phản bác chứ…
Ngay khi nỗi tuyệt vọng sắp nhấn chìm, tiếng bước chân lại vang lên. Người đàn ông một lần nữa đứng trước mặt cô.
Đôi mắt Tô Dao lập tức sáng bừng. Trong bóng tối và giữa đe dọa của cái chết, cô không thể tránh khỏi việc sinh ra một thứ lệ thuộc kỳ lạ với hắn.
“Tôi đói.” Cô lặp lại lần nữa, đôi mắt tròn xoe tha thiết nhìn hắn. “Rất đói.”
Cô nói dối. Thật ra cô rất đói. Hai ngày qua chỉ ăn được một chiếc bánh quy, thậm chí còn ít hơn cả Chu Vũ Bân.
Tô Dao không hiểu tại sao người đàn ông lạ lẫm và đáng sợ này cứ bám lấy chi tiết đó không buông, nhưng hiện tại cô chỉ muốn thuận theo ý hắn, để có thể trốn khỏi nơi này một cách an toàn.
Nếu hắn muốn hỏi, vậy thì thừa nhận còn hơn.
Người đàn ông đứng yên trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống: “Há miệng.”
Tô Dao ngoan ngoãn há miệng, đôi môi trắng bệch ngập ngừng hé mở.
Ngón tay lạnh toát lại chạm lên môi cô. Nhưng lần này, nó ấn nhẹ lên cánh môi hồng mềm mại, chỉ cần nhấn xuống là có thể bật trở lại.
Tô Dao bắt đầu run rẩy, đôi mắt cong cong mở to đầy cảnh giác.
Hành động của hắn quá mức xâm phạm, giữa hai người xa lạ tuyệt đối không nên xảy ra tiếp xúc như vậy.
Nhưng sự bối rối còn chưa dừng ở đó. Đôi mắt người đàn ông gắt gao dán chặt vào môi cô, còn ngón tay thì chậm rãi đưa vào trong khoang miệng, lướt qua hàng răng trắng đều tăm tắp…
Tô Dao theo phản xạ muốn ngậm miệng lại, nhưng lại sợ làm tổn thương ngón tay ấy, đành ngậm ngùi rơi lệ, mở trừng mắt nhìn hắn kiểm tra xong khoang miệng của mình.
Những giọt nước mắt hoảng loạn rơi xuống, chạm vào ngón tay hắn.
Người đàn ông cuối cùng cũng rút tay lại, ánh mắt nhìn xuống cô từ trên cao, lạnh lùng hỏi:
“Khóc cái gì?”
Tô Dao cắn môi: “Tôi… tôi có bạn trai rồi…”
Không nhắc thì không sao, vừa nói ra, sắc mặt người đàn ông lập tức lạnh lẽo.
Hắn không thèm để ý đến nước mắt và lời cầu xin của cô, cẩn thận lần nữa kiểm tra môi và răng của cô gái.
Tô Dao không dám mở miệng nói thêm câu nào, chỉ biết gồng mình chịu đựng, ôm nỗi sợ trong lòng, cắn răng chờ hắn kết thúc.
Gương mặt lạnh lùng của người đàn ông cuối cùng cũng bớt đi phần nào.
Đám dây leo dưới đất kêu sột soạt, một nhánh trong đó cuốn lấy một túi bánh mì mềm và một lon cháo ăn liền, lặng lẽ trườn đến bên chân hắn.
Hắn thu tay về, lúc không ai chú ý thì cúi xuống cầm lấy bánh mì và cháo.
Soạt.
Tách.
Là âm thanh của túi bánh mì bị xé, và lon cháo bị mở ra.
Khi miếng bánh mì được đưa đến trước miệng, đầu óc Tô Dao như sập nguồn.
Người đàn ông không nói gì, nhưng hành động của hắn rõ ràng là đang muốn đút cô ăn.
Miếng bánh ở ngay trước mắt, hương thơm mặn mà lan tỏa trong không khí. Vỏ ngoài hơi cháy vàng, phủ đầy ruốc thịt, điểm xuyết thêm vài cọng hành lá. Dù chưa cắn một miếng, cô cũng có thể tưởng tượng được phần ruột mềm mại và vị thơm béo bên trong.
Tô Dao theo bản năng nuốt nước bọt, cơn đói trong bụng dâng lên mãnh liệt.
Nhưng cô vẫn nhớ, chỉ mới nửa tiếng trước, hắn đã giật lấy gói socola, còn bóp nát, không chịu đưa cho cô.
Nghĩ đến đó, cô gắng gượng kìm nén cơn đói, quay đầu đi từ chối.
“Thức ăn của các anh rất quý giá, đừng lãng phí cho tôi.”
Người đàn ông bật cười lạnh, không cho phép chối từ, nhét thẳng bánh mì vào miệng cô.
“Cắn.”
Tay nhanh hơn não, đến khi Tô Dao kịp phản ứng, răng cô đã lún sâu vào lớp bánh mềm mại.
Ngon.
Ngon hơn bất kỳ chiếc bánh mì nào cô từng ăn trước đây.
Vị giác chạm vào trước, dạ dày như muốn nuốt trọn tất cả.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của người đàn ông, Tô Dao khó khăn nuốt miếng đầu tiên. Có miếng đầu tiên rồi sẽ có miếng thứ hai.
Sau khi ăn xong hai miếng bánh mì, hắn lại đưa một thìa cháo thô lên miệng cô.
“Tôi muốn tự ăn…”
Lời phản kháng chưa kịp thốt ra đã bị phớt lờ, hắn vẫn cứng rắn đút từng thìa vào miệng cô.
Điều duy nhất Tô Dao có thể làm, là nhai và nuốt.
Đôi má cô phồng lên vì thức ăn, trông như đã có chút da thịt trở lại.
Người đàn ông trong lúc đút cho cô ăn, chăm chú nhìn gương mặt ấy rất lâu, ánh mắt lướt qua đôi mắt, sống mũi, gò má rồi dừng lại nơi đôi môi.
Hắn đá văng đồ ăn của một con mèo hoang, dửng dưng bỏ đi. Nhưng sau lưng lại quay về, ép nó phải ăn hết miếng cá nhỏ do chính mình đút.
Lúc đầu Tô Dao còn có thể giữ vững lý trí, nhưng cuối cùng chỉ còn biết cắm đầu ăn bánh mì và cháo.
Kể từ khi trốn khỏi trường học, cô đã phải chịu đói suốt một tháng. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự no bụng.
Khi húp hết ngụm cháo cuối cùng, dạ dày đầy đặn mang đến một niềm hạnh phúc khó diễn tả. Tô Dao suýt nữa bật khóc.
May mà cô vẫn chưa quên hoàn cảnh của mình, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đầy chờ mong.
“Anh có thể cứu tôi ra ngoài không?”
Người đàn ông không trả lời. Hắn vươn ngón tay, lau đi phần ruốc thịt còn dính nơi khóe miệng cô.
Sau đó, trước mắt cô, hắn cúi đầu, chậm rãi liếm sạch.
“Được.”
Tô Dao trừng mắt nhìn hắn làm xong hành động ấy, da đầu tê dại như muốn nổ tung.
Biến thái.
Cô đã gặp phải một tên biến thái!