Tuy đã ăn hết thức ăn hắn đưa, nhưng Tô Dao tuyệt nhiên không định vì thế mà chịu trách nhiệm. Cô chỉ mong hắn nhanh chóng giữ đúng lời, giải cứu cô rồi... rồi biến đi cho khuất mắt!
Soạt soạt.
Âm thanh dây leo đứt gãy vang lên liên tiếp. Những sợi nhỏ trói lấy cổ tay, mắt cá chân cô lần lượt rơi xuống.
Người đàn ông cuối cùng mới thô bạo giật đứt sợi dây to đang siết chặt eo cô, giải thoát cô khỏi thứ vũ khí giết người.
Thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được buông lỏng, phản ứng đầu tiên của Tô Dao chính là chạy.
Nhưng cô lập tức bị kéo giật lại. Dường như hắn chẳng vui vẻ gì với ý định bỏ chạy của cô, bàn tay thuận theo bản năng giơ lên, dừng lại trên nơi non mềm chưa nở rộ.
Lạnh lùng mà thô lỗ, xoa nắn một cái.
“Coi như là thù lao.”
“Anh!”
“Kỳ Sơn Trạch.” Hắn vừa thong dong xoa tay vừa bá đạo ép ánh mắt cô nhìn vào mình, “Nhớ kỹ, tôi tên là Kỳ Sơn Trạch.”
Mặt Tô Dao đã đỏ bừng ngay khoảnh khắc hắn ra tay, thừa dịp hắn vừa dứt lời, cô vừa kinh hãi vừa phẫn nộ hất mạnh tay hắn ra, luống cuống bỏ chạy khỏi căn phòng.
Phía sau không ai đuổi theo.
Nhưng Tô Dao vẫn không dám dừng lại. Lúc này cô chỉ muốn mau chóng trở về chỗ đông người, trở lại bên Chu Vũ Bân, như vậy mới thật sự thấy an toàn.
Cuối cùng vòng qua một góc rẽ, chính giữa nhà kho bỏ hoang rộng lớn, cảnh tượng đã rơi vào hỗn loạn.
Sau khi cô rời đi, hơn hai mươi người đang đói đến đỏ cả mắt đồng loạt xông lên, định giật lấy mì gói và lương thực trong tay ba người lạ mặt.
Chu Vũ Bân cũng lẫn trong đó.
“Bọn họ chỉ còn ba người, còn chúng ta có tới hai mươi tám. Dám liều một phen không?”
Gã đầu đinh ngồi xổm giữa đám đông, ánh mắt tham lam không ngừng đánh giá thực lực bên mình.
“Các người cũng thấy rồi đấy, bọn họ tiện tay là rút ra được cả chục gói mì. Còn cái gã tóc xoăn kia, hắn mang cái balo to tướng, lúc kéo dây khoá ra tôi nhìn thấy bên trong toàn là đồ ăn…”
Gã nói ra điều tất cả đều đang nghĩ, nhưng không ai dám hưởng ứng.
Bốn ngày trước, lũ tang thi đánh hơi được mùi người mà vây lấy nhà kho này, giam cầm hơn hai mươi con người đến tận hôm nay. Trong khi đạn hết lương cạn, ba nam một nữ xách dao xông vào chém giết đám tang thi.
Tất cả đều tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của nhóm người kia, tuy trong lòng rục rịch nhưng vẫn không chắc có thể cướp nổi thức ăn từ tay họ.
“Một lũ hèn!” Gã đầu đinh nghiến răng trừng mắt, “Chúng ta hoàn toàn có thể đồng loạt xông lên, cướp xong thì tản ra mà chạy, tôi không tin bọn họ dám vung dao chém vào đầu chúng ta!”
Bốn người đó trông thì dữ dằn, nhưng cũng không giống loại liều mạng thật sự. Dù có bị đánh một trận, thì ít ra đồ ăn cũng đã vào bụng.
“Muốn chết đói hay đánh cược một lần, tự các người chọn.”
Lời vừa dứt, ai nấy đều nhớ lại quãng thời gian trước khi bị tang thi bao vây, họ đã liều mạng lục tung tất cả siêu thị, cửa hàng tạp hoá quanh vùng. Thức ăn từ lâu đã sạch bách.
Cho dù bây giờ có thể rời khỏi kho, cũng khó lòng tìm thấy chút gì ăn được trong thời gian ngắn.
Chu Vũ Bân trốn trong đám đông, mùi thơm từ mì gói, thứ mùi thuần chất carbohydrate, không ngừng khiêu khích vị giác của anh ta. Gói bánh quy soda vừa rồi hoàn toàn chẳng đủ no, thậm chí còn khiến anh ta càng thêm thèm ăn.
Dạ dày anh ta cần được lấp đầy.
Hơn nữa, anh ta còn phải chăm sóc Tô Dao. Nếu giành được thức ăn, cô cũng không cần phải nhịn đến mức một miếng bánh quy cũng không dám ăn.
“Liều một phen đi!” Chu Vũ Bân là người đầu tiên lên tiếng, “Bọn họ có vũ khí, nhưng chưa chắc dám thật sự chém xuống người chúng ta.”
Gã đầu đinh hài lòng nhìn hắn một cái: “Còn ai nữa?”
Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, rồi thứ ba… Cuối cùng, ngoại trừ vài người yếu ớt không nhúc nhích nổi, những người còn lại đều quyết định cướp.
Hai nhóm người đứng cách nhau một đoạn, khi đám đông hung hãn lao tới, ba người đang đứng ở góc đã sớm đoán ra mục đích của họ.
Tống Tri Hoan lập tức xách dao đứng dậy: “Cảnh cáo các người, đừng có qua đây!”
Nhưng giờ phút này, đầu óc gã đầu đinh chẳng còn lọt nổi lời cảnh cáo nào. Trong đầu gã chỉ còn nồi mì gói thơm phức và túi đồ ăn to như quả núi kia.
“Ai giành được là của người đó!”
Nhiều chọi ít, dù đối phương có vũ khí cũng chẳng khác nào cục diện một chiều.
Tống Tri Hoan trầm mặt xuống: “Muốn chết.”
Trong ba người chỉ có một cô gái bước lên, còn gã tóc xoăn và người đàn ông áo đen thì đứng yên như bị dọa sợ. Điều này khiến gã đầu đinh càng thêm đắc ý, hoàn toàn không đặt Tống Tri Hoan vào mắt.
“Cướ—”
Chữ "cướp" chưa kịp phát ra trọn, thay vào đó là âm thanh đầu gối đập xuống đất đầy nặng nề.
Hai mươi mấy người lao lên không một ai ngoại lệ, toàn bộ đều quỳ rạp xuống đất. Cả cơ thể như bị đè nặng, tứ chi nặng trịch, đến nhấc tay cũng khó, cứ như đang bị buộc chạy chậm với tốc độ 0.1 lần.
Khung cảnh bỗng trở nên quỷ dị đến rợn người.
“Dị năng!”
“Cô ta có dị năng!”
“Là dị năng giả!”
Cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại, nhớ đến trong hành trình bỏ trốn từng gặp qua vài người có dị năng hiếm hoi.
Chỉ một tiếng hô, tham lam và ác ý tan biến trong chớp mắt, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ hối hận và hoảng loạn.
Trong mấy tháng mạt thế này, Tống Tri Hoan đã gặp quá nhiều kẻ cướp bóc cậy đông hiếp yếu, nên giờ cũng chẳng cần nương tay.
Cô ấy xách dao bước tới kẻ gần mình nhất Chu Vũ Bân.
Gã đầu đinh xúi giục đám người xông lên, nhưng lại cố tình để Chu Vũ Bân dẫn đầu một bước, hòng tránh trở thành tấm bia đầu tiên.
Đúng như gã toan tính, người đầu tiên Tống Tri Hoan định ra tay, chính là Chu Vũ Bân đang nằm rạp trước mặt.
Lưỡi dao kéo lê mặt đất phát ra âm thanh khiến người ta ê răng, từng bước chân lạnh lẽo như cái chết cận kề.
…
Tô Dao bịt miệng, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Vừa mới trốn thoát khỏi tay tên biến thái, chớp mắt lại thấy những người bạn tạm bợ sống cùng nửa tháng trước mắt đang cướp bóc và bị trấn áp trong nháy mắt.
Cho đến khi người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa đầy khí phách xách dao bước về phía Chu Vũ Bân, trong mắt ánh lên sát ý nồng đậm.
Cô ấy định chém Chu Vũ Bân!
Y hệt như cách cô ấy từng chém bay đầu những con tang thi trước kia.