Sau lưng cậu trống trơn, cũng chẳng có ai đi theo để tấn công nó.
Vì lúc nãy vội vàng né tránh mà quên mất túi thuốc, Ôn Tân đã tốn chút thời gian để tìm lại.
Thuốc hạ sốt, trị bệnh da, băng bó, cầm máu... cái gì cũng có đủ.
Đề phòng vạn nhất, bác sĩ thú cưng vẫn đề nghị cậu mang con mèo bị bệnh đến kiểm tra toàn diện. Trên đường về, Ôn Tân còn đang lo không biết phải dỗ Tiểu Hắc thế nào để chịu đi cùng.
Nhưng giờ, khi đối mặt với thân hình to lớn đủ đè bẹp người khác, mấy vấn đề kia bỗng trở nên... chẳng còn là vấn đề nữa.
Liệu y học của loài người còn có tác dụng với Tiểu Hắc không? Ôn Tân hoàn toàn không dám chắc.
Cậu khẽ thở dài, bước về phía Tiểu Hắc.
Kết quả, cậu bước một bước, quái vật lại lui một bước. Chỉ chốc lát, nó đã bị dồn sát đến bệ cửa sổ.
Một con quái vật to lớn hung hãn lại bị một con người gầy gò đẩy lùi đến chân tường – cảnh tượng ấy thật chẳng biết nên gọi là buồn cười hay gì nữa.
Ôn Tân thấy vậy thì tỏ vẻ khó hiểu.
Quái vật bắt gặp ánh mắt cậu thì vô thức tránh đi, nhưng rồi lại cảm thấy bản thân trốn tránh như vậy thật mất mặt, liền quay đầu lại gầm gừ, cố tỏ ra đáng sợ để đuổi người to gan bằng trời này đi.
Thế nhưng Ôn Tân lại nhìn ra được vẻ ngoài dữ tợn đó chỉ là lớp vỏ ngoài yếu đuối.
Khoảnh khắc ấy, cậu như quay lại một tiếng trước, dưới màn mưa mịt mù, nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Tiểu Hắc.
Ôn Tân ngẩn người một chút, rồi đột nhiên chẳng còn thấy sợ nữa, cả cảm giác kinh hoàng vì chênh lệch thể hình cũng tan biến.
Cậu bước tới, mặc cho sự kháng cự thầm lặng, vẫn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể lạnh buốt kia.
Bộ lông cục bông đen luôn rất cứng rất cứng, lúc trước Ôn Tân hoài nghi đối phương là dinh dưỡng không đầy đủ, mới dẫn đến bộ lông khô ráo thô ráp, vì thế lo lắng thật lâu.
Bây giờ khi chạm vào lớp vảy cứng như đá, dường như mới hiểu ra nguyên nhân thật sự.
Nửa cảm thán, nửa nhẹ nhõm, Ôn Tân dịu giọng nói một câu khiến đối phương lại không kiềm được mà run lên: “Không nghi ngờ gì nữa, em vẫn là Tiểu Hắc mà anh từng quen.”
May mà căn nhà này cách âm tốt, dù gây ra động tĩnh lớn đến vậy mà hàng xóm không hề gọi ban quản lý.
Sau khi trấn an được Tiểu Hắc, Ôn Tân bắt đầu kiểm tra cơ thể của nó.
Từ một con mèo đen nhỏ bé biến thành một con quái vật khổng lồ, thân nhiệt của nó không còn nóng bỏng nữa mà ngược lại lạnh lẽo dị thường – không rõ có phải do phản ứng thái quá của cơ thể hay không.
(*tức là nhiệt độ tăng đến cực điểm rồi lại tụt xuống mức ngược lại.)
Trong tình trạng này, dĩ nhiên không thể tùy tiện dùng thuốc.
Ôn Tân đã lưu sẵn số bác sĩ thú y, nhưng cậu cũng hiểu, nếu kể tình huống thực tế thì khả năng cao sẽ bị coi là đầu óc có vấn đề.
Chạm vào những lớp vảy run rẩy của Tiểu Hắc, cậu lôi máy sưởi trong tủ ra.
Ánh sáng ấm áp từ máy sưởi lập tức xua tan cái lạnh của đêm mưa.
Trong đôi mắt đau đớn của Tiểu Hắc thoáng hiện sự mơ hồ.
Có vẻ như nó chưa từng cảm nhận được sự ấm áp như vậy. Trong ký ức của nó thứ sâu sắc nhất những bức tường hợp kim lạnh lẽo cứng rắn – như một nhà tù vây hãm nó. Bốn phía kín như bưng, truyền điện áp cao, chỉ cần chạm vào là toàn thân đau đến tê dại, vảy dựng đứng.
Im lặng một hồi lâu, chiếc đầu to của quái vật chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt dừng lại trên đường nét thanh tú của Ôn Tân.
Nó ngây người nhìn vẻ dịu dàng vô tình bộc lộ ra từ đối phương.
Ngoài thân nhiệt bất thường, trên cơ thể Tiểu Hắc còn có nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Không còn bộ lông dày để che chắn, những vết thương chi chít ấy hiện ra trọn vẹn – có vết đã lành đóng vảy, có cái bị cọ xát nhiều lần nên thịt da be bét.
Ánh mắt Ôn Tân càng lúc càng trầm xuống.
Bởi vì cậu thấy trong đám vết thương đáng sợ ấy, có vết do gót giày giẫm lên, cũng có vết bỏng do điện giật.
“Em rốt cuộc đã trải qua những gì vậy...” cậu không kìm được lẩm bẩm.
Tiểu Hắc không trả lời. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Ban đầu nó còn hơi lúng túng khi bị Ôn Tân chạm vào, nhưng chẳng mấy chốc đã quen dần với sự vuốt ve dịu dàng ấy, rồi phát ra những tiếng gừ trầm khàn như đang thở phào.
Giống hệt một con mèo to xác vừa được vuốt xuôi lông.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của nó, ánh mắt nghiêm túc của Ôn Tân cũng dịu đi.
Ôn Tân không còn truy hỏi quá khứ thương tích của Tiểu Hắc nữa, mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về thân hình to lớn kia, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào.”
Lại một câu khiến con quái vật không thể không buông lỏng cảnh giác.
Dù gương mặt nó vẫn dữ tợn lạnh lùng, nhưng cũng ngoan ngoãn nâng móng vuốt và cơ thể lên.
Những vết đã đóng vảy thì không sao, nhưng những vết vẫn đang chảy máu thì không thể để yên.
Ôn Tân mang nước ấm đến, dùng khăn thấm sạch vết bẩn xung quanh vết thương, rồi lấy thuốc bôi ra, chỉ bôi thử một ít trước để xem phản ứng.
Cậu đợi một lúc, thấy máu đã cầm, thuốc cũng không gây phản ứng phụ, mới tiếp tục xử lý hết phần còn lại.
Riêng chỗ bụng, Tiểu Hắc nhất quyết không cho chạm vào. Ôn Tân thấy vết thương đã bắt đầu lên da non, nên cũng không ép buộc.
Dù vậy, thân hình quá khổ của đối phương vẫn khiến việc xử lý vết thương trở thành một hoạt động tiêu hao thể lực. Ôn Tân đoán trong các loài động vật trên cạn, có lẽ chỉ có voi trưởng thành mới có thể so bì kích thước với Tiểu Hắc.
Tự nhiên lại nghĩ đến vấn đề ăn uống… Cái túi mà cậu tưởng là đầy ắp đồ ăn hạt cho mèo và pate sẽ đủ, giờ nhìn lại, e là còn chưa đủ nhét kẽ răng cho Tiểu Hắc.
Mãi đến tận nửa đêm, Ôn Tân vẫn chưa được nghỉ tay.
Trong suốt quá trình ấy, con quái vật nghiêng đầu nhìn cậu rất lâu, lặng lẽ để cậu bôi thuốc cho những vết thương của mình.
Cuối cùng, Ôn Tân toát hết mồ hôi, dùng màng bọc thực phẩm quấn phần tay đã được băng bó lại, cố gắng chống đỡ sự mệt mỏi đi vào phòng tắm.
Khi tắm xong quay trở lại phòng, thấy Tiểu Hắc dường như đã đỡ đau hơn, cơ thể không còn run rẩy nữa.
Nó quăng cái đuôi to thô kệch ra phía trước, hai chân trước bắt chéo nhau, cả thân mình cuộn tròn lại, nhắm mắt như chuẩn bị đi ngủ.
Ôn Tân khẽ nói một tiếng “chúc ngủ ngon”, rồi tắt đèn, trèo lên giường.
Cơ thể mệt rã rời vừa chạm vào đệm mềm đã khiến cậu thả lỏng hoàn toàn.
Thế nhưng sự thoải mái bên ngoài cũng không xua tan được dòng suy nghĩ rối bời trong đầu.
Ôn Tân nhắm mắt lại, đầu óc mông lung, mơ hồ suy nghĩ xem sau này nên làm gì.
Đột nhiên, cậu nghe được một ít tiếng sột soạt, sau đó, bên khuỷu tay liền truyền đến xúc cảm lạnh lẽo cứng rắn như vảy Ôn Tân lập tức mở mắt.
Cậu nghiêng đầu, liền thấy Tiểu Hắc không một tiếng động tựa đầu lên mép giường. Khi bị phát hiện, nó liền ngẩng đôi mắt tròn xoe nhìn mình, cho dù trong phòng tối mờ nhưng màu vàng kim ấy vẫn rực rỡ không giấu được.
Ôn Tân nghe theo cảm xúc, đặt tay lên đầu nó.
Bàn tay của Ôn Tân là cỡ tiêu chuẩn người trưởng thành, nhưng khi đặt lên chiếc đầu to lớn ấy, trông vẫn nhỏ bé đến lạ.
Cục bông đen vốn luôn thích đứng nơi cao ngó xuống mọi thứ giờ lại không hề trốn tránh, chỉ hơi cứng đờ một chút, rồi dần thả lỏng.
Thấy dáng vẻ ấy của Tiểu Hắc, nói là không xúc động thì đúng là dối lòng.
Ôn Tân chống nửa thân dậy, áp mặt lên cái đầu to ấy, tay lại xoa lên những lớp vảy cứng cáp, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Hắc ngoan.”