Thân thể quái vật bất giác siết chặt lại.
Một phần vì nó chưa từng thân thiết với bất kỳ ai, kể cả sinh vật khác.
Một phần khác vì nó biết rõ sự chênh lệch giữa mình và con người, sợ rằng sức mạnh của bản thân sẽ vô tình làm tổn thương cậu.
Ôn Tân mệt quá nên chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, mưa bão trút như trút nước, gió gào rít, gió thổi cành cây nghiêng ngả.
Nhưng trong căn phòng bật máy sưởi, lại ấm áp và yên bình lạ thường.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Ôn Tân cảm thấy như mình đang gối lên một hòn đá lớn biết cử động. Nhiều lần muốn dịch ra khỏi, nhưng vừa áp sát lại thì hòn đá ấy phát ra tiếng gầm nhỏ đầy bất mãn.
Nhưng mà hòn đá đó lại không hề hất anh ra.
Thế là Ôn Tân vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi hòn đá ấy, đến khi lớp vỏ cứng bên ngoài dần mềm lại, biến thành một đám lông mềm mại ôm lấy cậu.
Ôn Tân bật cười khẽ, rồi bắt chước cách Đường Khải âu yếm mèo con Hoan Hoan, cúi xuống hôn nhẹ “tảng đá” đang mềm mại ấy như một phần thưởng.
Sau đó, Ôn Tân chìm sâu vào giấc ngủ, chẳng hay biết Tiểu Hắc vì hành động bất ngờ đó mà hóa đá, nằm im không nhúc nhích cả đêm.
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh nắng ban mai phủ khắp mặt đất, không khí cũng trong lành hơn hẳn.
Người dân lần lượt bước ra những con phố còn ướt đẫm nước mưa, từng bầy động vật nhỏ cũng ùa ra hoạt động, chim sẻ đứng trên cành cây, chim sẻ đậu trên cành cây, lười biếng rũ bộ lông xù.
Gần mười giờ, Đường Khải đoán rằng Ôn Tân đã tỉnh, liền xách theo giỏ trái cây đến thăm.
Kết quả, cửa vừa mở ra đã thấy gương mặt ngái ngủ mệt mỏi.
Đường Khải buột miệng: “Cậu chưa ngủ đủ à?”
Tối qua bận rộn đến tận gần sáng, Ôn Tân tính ra chỉ ngủ được khoảng ba tiếng. Nghe thế liền gật đầu.
Thấy vậy, Đường Khải không tiện quấy rầy lâu, chỉ đưa giỏ trái cây cho anh rồi chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, cậu ta nhắc lại chuyện con mèo Hoan Hoan chui ra khỏi cửa sổ hôm qua, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi đã xem lại camera, không phải tôi, cũng không phải mẹ tôi, là nó tự mở cửa sổ ra đấy. Lúc đó tôi còn cài chốt đàng hoàng! Nó thông minh thật, dùng móng mở ra!”
Đường Khải vừa nói vừa nghiến răng, lại có chút dở khóc dở cười: “Cái đồ ranh con phiền toái này, chắc là thấy mấy lần tôi mở cửa sổ, rồi học lỏm đấy chứ.”
“Tôi đã đặt mua vật liệu để chặn cửa sổ rồi, hàng đến là tôi lắp ngay, xem nó còn chạy kiểu gì.”
Nghe đến đó, sắc mặt Ôn Tân khẽ động.
Nếu nhớ không lầm, tối qua lúc cầm thuốc quay lại phòng, Tiểu Hắc cũng đang lảo đảo định đi về phía cửa sổ như muốn rời đi.
Ôn Tân chần chừ hỏi: “Cậu gửi cho tôi link đặt mấy thứ chặn cửa sổ đó được không?”
Đường Khải vừa nghe, lập tức hiểu ra, bất ngờ hỏi: “Cậu cũng nuôi mèo rồi à?”
Không ai tự dưng lại đi bịt cửa sổ, chỉ những gia đình nuôi thú cưng hoặc có trẻ nhỏ mới làm vậy.
Thân là những “con sen hốt kít” cùng hội cùng thuyền, Đường Khải không nghĩ ngợi gì khác, chỉ vui vẻ vì có thêm bạn chung sở thích.
Ôn Tân bất giác nhớ lại vài phút trước.
Sáng nay lúc Đường Khải đến gõ cửa, Tiểu Hắc đã khôi phục hình dạng cục bông đen. Gần như vừa lúc cậu mở mắt, cử động tay thì nó đã từ lòng bàn tay phóng vút ra ngoài, nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh.
Giờ chỉ cần ngoái đầu liền có thể nhìn thấy Cục bông đen ghé vào trên ngăn tủ, nửa khuôn mặt chôn thấp, lộ ra một đôi mắt vàng kim, sâu kín mà nhìn xuống cậu.
Nghĩ đến cảnh tượng đó, không hiểu sao Ôn Tân lại thấy muốn bật cười, bèn gật đầu: “Cũng coi như vậy.”
Đường Khải tò mò muốn biết cậu nuôi con gì, nhưng nhìn thấy mắt đối phương thâm quầng, mệt mỏi đến nỗi mí mắt run lên, cậu ta đành kìm lại, lấy điện thoại ra, hào hứng nói: “Vậy thêm phương thức liên lạc trước đã, lát về tôi gửi link cho cậu.”
Đường Khải nói rằng vật liệu chặn cửa sổ phải đợi khoảng bốn ngày mới giao đến – đó là loại lưới sắt hình thô nhô ra ngoài, kết cấu chắc chắn, bề mặt trơn láng, không sợ làm tổn thương móng mèo, mà còn có thể chống trộm.
Ôn Tân mua dịch vụ giao hàng nhanh, nên chỉ khoảng hai ngày sau là nhận được.
Lúc này, chiếc bàn trong phòng ngủ bị giẫm vỡ một nửa cùng với đống bông của ổ mèo cũ đã được dọn sạch, Ôn Tân cũng mua một chiếc ổ mèo lớn mới, nhưng Tiểu Hắc không chịu nằm.
Cục bông đen xem chừng đã coi nóc tủ là nơi trú ngụ tạm thời, giờ cũng đang nằm trên đó, đôi mắt vàng óng như ánh nước lặng lẽ nhìn anh đang gõ gõ đập đập bên khung cửa sổ.
Mỗi khi Ôn Tân không lên tiếng, Tiểu Hắc lại giữ nguyên vẻ cao ngạo lạnh lùng, không chủ động lại gần, cũng không chịu cho ôm, như thể con quái vật tối hôm đó tựa đầu bên giường chỉ là ảo ảnh.
Nhưng cả người lẫn mèo đều rõ ràng rằng, chuyện đó không phải mộng.
Bởi chỉ cần đêm xuống, Tiểu Hắc vẫn không thể ngăn được quá trình biến dị.
Mỗi lần như thế, bất kể đang bận gì, Ôn Tân cũng sẽ dừng lại, ở bên nó đến khi trạng thái dị biến dịu xuống một chút, rồi mới nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể co giật vì đau đớn ấy.
Cậu từng hỏi Tiểu Hắc nguyên nhân của sự biến hóa, mong có thể tìm được cách nào đó để giúp nó đỡ hơn. Nhưng nó hoặc là làm ngơ, hoặc là nhảy lên nóc tủ để né tránh. ( app truyện TᎽT )
Vài lần như vậy, Ôn Tân đã nhận ra trong lòng cục bông đen chôn giấu nỗi oán hận sâu sắc, cùng một nỗi đau chẳng thể xua đi.
Loại oán hận và đau đớn ấy không nhằm vào cậu, chỉ cần suy đoán sơ qua cũng biết có lẽ liên quan đến nguyên nhân dẫn tới sự biến dị của nó.
Nếu quá khứ đau thương, không ai muốn nhớ lại.
Từ đó về sau, Ôn Tân không bao giờ hỏi nữa.
Lắp xong lưới chắn cửa sổ trong phòng ngủ, cả ở phòng phụ và ban công cũng không bỏ qua.
Thở dài một hơi thật dài, Ôn Tân bắt đầu khiêng chỗ vật liệu còn lại đi chỗ khác.
Tiểu Hắc nhìn Ôn Tân mới khiêng được có chút đồ mà mồ hôi đầm đìa, nhận thức về sự yếu ớt của loài người lập tức được nâng lên một tầm cao mới, vẻ mặt không biết nói sao cho phải.
Đồ quá nhiều, phải chia ra vài lượt mới chuyển xong, Ôn Tân bắt đầu thở dốc.
Tiểu Hắc rốt cuộc không nhịn được, nhảy xuống khỏi nóc tủ, đi thẳng tới trước mặt cậu.
“Meo?” – Cái lưới sắt này mà nghĩ có thể ngăn được tôi à?
Sống trong xã hội loài người một thời gian, nó đã quen giả làm mèo, cũng quen cả tiếng kêu mèo.
Ôn Tân sống chung với nó được hai ngày, dù không nói cùng ngôn ngữ, cũng hình thành một chút ăn ý qua hành động. Chỉ cần dừng lại nhìn nhau vài giây, cậu đã đại khái hiểu được ý nó.
“Anh không định dùng cái này để nhốt em. Nếu em muốn ra ngoài, anh sẽ mở cửa cho em.”
Từ lúc tới khu dân cư này, Tiểu Hắc chưa từng cắn người, cũng chưa từng làm hại ai, chỉ hơi quái gở một chút mà thôi, Ôn Tân khá yên tâm để nó ra ngoài.
Điều quan trọng nhất là – đối phương có ý thức và nhân cách riêng, mấy cái cửa sổ làm sao có thể nhốt nổi?
Tiểu Hắc nghiêng đầu nhìn lưới sắt: “Meo.” – Vậy cài mấy cái này để làm gì?
Ôn Tân đáp: “Chống ngã.” -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Tiểu Hắc giật giật khóe miệng, cảm thấy đối phương đang nói dối.
Ôn Tân lại bình tĩnh cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt nó: “Dù em có to xác đến đâu, ngã xuống vẫn sẽ đau.”