Đừng nói nữa.
Chữ "Cẩu" này, ngoài việc xấu ra thì viết rất chuẩn.
Khúc Độ Biên ngẩng đầu lên, hỏi: "Viết sai rồi sao ạ?"
Phương Thái Phó nghẹn họng, giữ im lặng hồi lâu, râu mép khẽ rung: "Sai rồi."
Ông tự tay viết một chữ "Phụ" bên cạnh, giải thích: "Là viết như thế này."
Khúc Độ Biên ra vẻ "bừng tỉnh đại ngộ", gương mặt ngây thơ như vừa học được điều gì đó mới mẻ: "Ồ! Hóa ra chúng khác nhau thế này cơ à!"
"Đúng vậy, rõ ràng chẳng giống nhau chút nào, sao lại có thể nhớ nhầm được," Phương Thái Phó nói xong bỗng như nhận ra điều gì, giọng liền cao hẳn lên: "Nhưng hai chữ này tuyệt đối không được đem ra so với nhau!"
Khúc Độ Biên giả vờ hiểu, gật đầu lia lịa.
Phương Thái Phó lại bảo hắn chép vài chữ đơn giản trong Tam Tự Kinh, cho đến khi gặp một chữ hơi khó, Khúc Độ Biên mới ngừng bút, thành thật nói mình không biết viết.
Lần này không có chữ sai, Phương Thái Phó trầm ngâm một lúc rồi nói: "Con không cần học nhanh đến thế. Nếu chỉ biết đọc mà không biết viết, thì cũng chẳng có ích gì. Thôi được, để ta giao cho con một ít bài tập. Lần sau đến đây, viết năm mươi chữ lớn mang đến cho ta."
Khúc Độ Biên gật đầu: "Vâng."
Nếu không nhờ sự việc ở đại thiện phòng lần trước, có lẽ giờ đây hắn sẽ lo lắng không đủ giấy mực để hoàn thành. Nhưng hiện tại, giấy bút đã đủ cả.
Phương Thái Phó nói: "Thôi, về đi."
Khúc Độ Biên ngồi im một lúc, không động đậy.
Phương Thái Phó chợt nhận ra: “Ồ, lão phu cũng phải đi rồi.”
Nói rồi, Phương Thái Phó vội vã thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi học đường. Làm sao mà ông có thể quên được, tiểu hoàng tử đến đây là lén lút, người hầu theo hắn cũng phải lén lút đón. Nếu ông không đi, tiểu điện hạ cũng chẳng thể rời đi được.
Quả nhiên, khi Phương Thái Phó vừa khuất bóng, Ôn Tiểu Xuân đang ẩn mình trong bóng tối liền rón rén đến bên cửa sổ, hé mở một khe nhỏ xác nhận xung quanh không còn ai, rồi khẽ gọi: "Điện hạ."
Khúc Độ Biên lập tức kéo túi vải đeo chéo của mình đến bên cửa sổ. Chủ tớ hai người nhẹ nhàng chuồn đi.
--
Cư An Điện.
Sau giờ nghỉ trưa, Khúc Độ Biên ngồi bên cửa sổ tập viết chữ.
Đến bữa tối, sau khi dùng xong, Ất Thập Nhị mới lặng lẽ rời khỏi Cư An Điện.
Nghe thấy tiếng thông báo, Khúc Độ Biên ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng Càn Cực Cung.
Ôn Tiểu Xuân thắc mắc: "Điện hạ đang nghĩ gì vậy?"
Khúc Độ Biên khẽ đáp: "Ta đang nghĩ về Phương Thái Phó."
Hắn nghĩ đến vị lão học giả râu đen kia. Bây giờ ông ấy không gặp rắc rối, nhưng sau này nhất định sẽ bị hoàng đế trách mắng.
Ôn Tiểu Xuân tưởng hắn đang chuyên tâm học hành, khen ngợi: "Điện hạ quả thật rất chăm chỉ học tập."
Khúc Độ Biên suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể tự nhận lời khen này mà không áy náy, bèn nói: "Tiểu Xuân, ta nghĩ có lẽ mình vừa làm một việc xấu."
Hắn nhớ lại ánh mắt đầy quan tâm của Phương Thái Phó khi kéo hắn ra khỏi gầm bàn, và cả những lời nhận xét ấp úng về Đại hoàng tử. Có lẽ ông ấy đã nhận ra thân phận thực sự của hắn, nhưng lại giả vờ như không biết.
Có lẽ Phương Thái Phó đang chờ thái độ từ phía phụ hoàng, cho nên mới giữ im lặng và quan sát tình hình.
Dĩ nhiên, cũng không loại trừ khả năng ông ấy thực sự chưa nhận ra. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, Phương Thái Phó đã giúp hắn giữ bí mật, bất chấp hắn từng ngỏ ý để ông công khai sự hiện diện của mình.
Nhưng Khúc Độ Biên lại không thể nhắc nhở trực tiếp.
Ôn Tiểu Xuân nhíu mày hỏi: "Chuyện xấu gì vậy, điện hạ?"
Khúc Độ Biên cân nhắc cách trả lời: "Ờ… là thế này…"
Ôn Tiểu Xuân vội nói, giọng chắc nịch: "Không cần biết là chuyện xấu gì, xấu thì là do chuyện, không phải người. Chắc chắn là có người ép điện hạ làm."
Khúc Độ Biên: "…"
"Còn nếu không ai ép ta thì sao?"
Ôn Tiểu Xuân không chút do dự: "Vậy thì nhất định điện hạ có lý do của mình."
Khúc Độ Biên tiếp tục hỏi: "Vậy nếu ta chỉ đơn thuần là xấu xa, chỉ muốn làm việc xấu, làm việc xấu khiến ta vui vẻ thì sao?"
"Không sao cả, nô tài và Tiểu Viễn đều không nghĩ việc điện hạ làm là xấu," Ôn Tiểu Xuân nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Nếu thật sự có ngày đó, vậy thì bảo tất cả những ai nói việc điện hạ làm là xấu đổi lời đi."
Điện hạ là một đứa trẻ, trẻ con cần được dỗ dành và yêu thương.
Hắn ta dùng giọng nhẹ nhàng ôn hòa dỗ dành Khúc Độ Biên: "Như vậy thì sẽ không ai nói việc điện hạ làm là xấu nữa."
Tốt hay xấu đều do con người định nghĩa, nếu điện hạ không muốn làm điều xấu, vậy thì những việc điện hạ làm đều có thể định nghĩa là tốt, có gì khó đâu.
Khúc Độ Biên: "..."
Hắn thực sự cảm thấy từ tận đáy lòng rằng, đôi khi lời nói và hành động của Tiểu Xuân đều để lộ ra chút khí chất phản diện, ngay cả lúc đang dỗ dành hắn.
Nhưng nói cho cùng thì lời Tiểu Xuân vẫn mang một sự ngây thơ nhất định. Dẫu là hoàng đế, cũng không thể khiến mọi người trên thế gian đều ca tụng mình.
Khúc Độ Biên quay đầu hỏi Diệp Tiểu Viễn: "Diệp Bán Bán, ngươi thấy Tiểu Xuân nói có đúng không?"
"Đúng sai gì chứ," Diệp Tiểu Viễn hoàn toàn không nghe thấy, chỉ mang đến một bát sữa, "Điện hạ uống cái này đi, lát nữa ngủ sẽ ngon hơn."
Thôi được rồi.
Khúc Độ Biên uống hết bát sữa mà Diệp Tiểu Viễn đưa, trong lòng thắp một cây nến cho Phương Thái Phó.
--
Hôm nay Phương Thái Phó rời học đường muộn hơn một chút. Trước khi đi, ông còn giao cho Đại hoàng tử một đống bài tập, hoàn toàn phớt lờ khuôn mặt nhăn nhó như khổ qua của đối phương, thậm chí còn dặn dò rằng ngày mai sẽ kiểm tra.
Sau khi làm khổ học trò của mình, ông thong thả bước ra khỏi cung, nụ cười hiền hòa vẫn treo trên môi.
Nhưng lòng tốt mà ông dành cho Khúc Độ Biên không chỉ đơn giản xuất phát từ thiện ý.
Vào thời Tiên đế, khi Bắc Cương xâm phạm, Trì Kiếm Hầu dẫn quân ra trấn thủ biên cương. Trong khi đó, quan lại trong triều chỉ lo tranh cãi, nuốt trọn lương thực và quân phí, làm giàu cho túi tiền của mình.
Tiên đế tuy là một kẻ mê chơi, nhưng trong đại sự lại rất sáng suốt và quả quyết. Khi nhận ra cơ nghiệp tổ tiên sắp bị hủy hoại trong tay mình, ông sợ sau khi chết sẽ bị tổ tiên quở trách. Tiên đế lo lắng rằng nếu không thay đổi, sau này thậm chí sẽ chẳng còn thời gian để vui chơi.
Ông biết rõ ai là người giỏi trị quân, ai là người trị dân, và ai là người trị quan. Vì thế, Tiên đế rời khỏi chốn tửu sắc, bí mật tìm đến vài hiền thần như Phương Hạc Xuyên để cùng nhau hành động.
Tiên đế bắt đầu thanh trừng triều đình, xử lý một loạt tham quan lộ mặt. Đồng thời, ông bổ nhiệm trực tiếp Phương Hạc Xuyên làm Thượng Thư Binh Bộ, nắm quyền quân binh và chính trị.
Dưới thời Đại Chu, theo quy chế triều đình, Binh Bộ phụ trách quân chính, còn Ngũ Quân Đô Đốc Phủ phụ trách quân lệnh. Để tinh giản quy trình trong triều và tránh việc tranh cãi không cần thiết, Phương Hạc Xuyên - khi ấy chưa phải là Phương Thái phó - đã đồng thời đảm nhiệm cả chức Thượng thư Binh Bộ và Tổng đốc Ngũ Quân Đô Đốc Phủ.
Gần như toàn bộ quyền lực quân sự của triều đình đều tập trung vào tay ông.
Sau khi Sùng Chiêu Đế lên ngôi tiếp nhận triều đình hỗn loạn, dù đã mắng phụ thân mình không biết bao lần, nhưng trong chuyện này vẫn phải thừa nhận sự khâm phục.
Dù sao thì quyền lực như vậy không phải ai cũng đủ can đảm để trao đi. Nếu sơ suất một chút, Đại Chu có thể đã đổi triều thay họ.
May thay, Phương Hạc Xuyên đã không phụ lòng tin ấy. Cùng với Trì Kiếm Hầu, một người đảm đương hậu phương, một người trấn giữ tiền tuyến, họ đã dập tắt nhiều cuộc nổi loạn của Bắc Cương.
Thời điểm đó, sự đồng tâm hiệp lực trong việc chống địch đã khiến họ gắn kết chặt chẽ hơn cả những đồng liêu bình thường. Sau này, dù không còn cùng chiến tuyến, mỗi lần gặp lại họ vẫn trò chuyện vui vẻ, đến tận bây giờ đôi bên vẫn còn giữ liên lạc.
Khi cục diện ổn định, Phương Hạc Xuyên đã đạt đến đỉnh cao uy vọng trên triều đình. Ông lập tức xin từ chức ở Ngũ Quân Đô Đốc Phủ. Vài năm sau, khi mẫu thân qua đời, ông cáo quan về quê chịu tang ba năm.
Lúc trở lại triều đình, ông chủ động nhận một chức vụ nhàn rỗi, nhờ vậy mà ảnh hưởng của ông dần giảm đi, tránh khỏi sự dè chừng của hoàng thượng.
Sau khi Sùng Chiêu Đế đăng cơ, Phương Hạc Xuyên được phong làm Thái phó, chính nhất phẩm. Dù có trách nhiệm phụ tá hoàng đế quản lý triều chính, nhưng thực tế đây chỉ là chức vụ hữu danh vô thực.
Hiện tại, ông tạm thời đảm nhiệm việc dạy học cho các hoàng tử.
Năm đó, khi Vân Phi mang thai Thất hoàng tử, người bằng hữu tri kỷ Trì Kiếm Hầu của ông không ít lần gửi thư hỏi thăm, từng lời lẽ trong thư đều toát lên niềm vui không giấu được. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, sau đó lại xảy ra chuyện như vậy...
Người bằng hữu cũ từng nhờ ông nếu có cơ hội thì hãy để mắt đến ngoại tôn của mình, dù gì cũng là dòng máu duy nhất mà nữ nhi duy nhất của ông ấy để lại.
Lời nhờ vả như thế, Phương Thái Phó đương nhiên không thể từ chối. Nhưng Cư An điện vốn là nơi ở của các công chúa qua các đời, thuộc về hậu cung, mà ông, một vị đại thần, hoàn toàn không có lý do để đặt chân vào.
Bây giờ, vô tình gặp được ngoại tôn của bạn cũ, ông đương nhiên không thể không chăm lo đôi chút.
Vừa đi được chưa đến nửa đoạn đường, bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã phía sau. Một vị thái giám chạy theo, giọng hối hả gọi: “Phương đại nhân! Phương đại nhân!”
Phương Thái Phó quay lại, cảm thấy lạ lẫm: “Có việc gì? Ồ, ngươi là công công bên cạnh bệ hạ.”
“Đa tạ đại nhân còn nhớ,” Bao công công đáp, cười nhẹ. Ông là người hầu ở Từ Chân Điện, thỉnh thoảng thay ca cho Dư công công, bởi vậy các đại thần thường trực trước mặt hoàng đế đều nhận ra ông.
“Cũng may đại nhân đi chưa xa, bệ hạ muốn gặp ngài.”
“Ồ, vậy thì đi thôi.”
Phương Thái Phó thầm nghĩ chắc là hoàng đế muốn hỏi han chuyện học vấn của các hoàng tử, nên cũng không để tâm nhiều, theo chân Bao công công đi.
Nhưng khi sắp đến Từ Chân Điện, Bao công công bỗng dừng bước, hạ thấp giọng nói: “Bệ hạ đang không vui, đại nhân cẩn thận một chút.”
Phương Thái Phó khẽ gật đầu.
“Đa tạ công công.”
Không hề đưa bạc.
Ông có muốn đưa thì các công công bên cạnh bệ hạ cũng chẳng nhận.
Phương Thái Phó vừa vén áo bước vào trong, vừa nghĩ rốt cuộc là ai không biết điều lại đi đắc tội với vị hoàng đế nhỏ nhen này.
Vừa vào trong, ông cung kính hành lễ: “Thần bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an.”
Sùng Chiêu Đế liếc nhìn ông một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Chơi với nhi tử của trẫm vui lắm phải không?”
Phương Thái Phó nghe thế liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy vẻ khó hiểu: “Bệ hạ! Thần luôn tận tâm dạy dỗ các hoàng tử, chưa từng lơ là dù chỉ một khắc. Đặc biệt là Đại hoàng tử, người lớn tuổi nhất trong các vị hoàng tử. Hôm nay thần còn cố ý giao thêm rất nhiều bài tập cho người!”
“Hừm!” Sùng Chiêu Đế mặt trầm xuống, giọng đầy bực bội: “Còn dám nhắc đến bài tập sao?”
Hắn tức giận đến mức không biết phải làm sao: “Ngươi chính là giao bài tập quá ít!”
Đại hoàng tử đúng là chẳng ra thể thống gì, mới nói ra mấy lời không đâu vào đâu kia!
Phương Thái Phó: “...”
Ông lẳng lặng nuốt lại câu “thần sẽ bớt giao bài tập lại”, khẽ hắng giọng, vẻ mặt nghiêm nghị đoan chính:
“Bệ hạ dạy phải.”
“Còn chưa trả lời trẫm, chơi với nhi tử của trẫm có vui không?”
Phương Thái Phó lập tức kêu oan: “Thần oan uổng quá—”
“Trẫm đang nói đến chuyện ngươi cùng nhi tử trẫm chui gầm bàn, chơi có vui không?”
Phương Thái Phó lập tức cứng họng.
Không khí trở nên ngượng ngập, cả hai nhìn nhau không nói một lời. Sùng Chiêu đế chỉ im lặng nhìn vị lão thần này, cho đến khi ông bất ngờ nở một nụ cười... ngượng nghịu.
“Ôi trời, hóa ra bệ hạ đã biết rồi.”
Sùng Chiêu Đế cố gắng bình tĩnh, tự an ủi bản thân: “Ngươi... Ngươi đúng là! Ngươi từng là phu tử của trẫm, lúc phụ hoàng để ngươi lại giúp trẫm phò tá triều chính, đã nói rằng ngươi là người nghiêm nghị, điềm đạm. Thái phó, giờ ngươi bao nhiêu tuổi rồi, điềm đạm? Phụ hoàng làm thế nào có thể thốt ra hai chữ ấy? Trẫm nghĩ ông ấy chắc là từ trẻ đã mờ mắt—”
Những lời cuối cùng không nói ra, nhưng ai cũng hiểu chẳng phải lời hay ý đẹp gì. Phương Thái Phó làm bộ mặt thản nhiên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ điếc không nghe thấy.
Sùng Chiêu Đế uống một ngụm trà lạnh, cố giữ mình bình tĩnh: “Tiểu Thất dù gì cũng là hoàng tử, hoàng tử sao có thể chui xuống gầm bàn để học được? Nó nếu thật sự muốn học, chẳng lẽ trẫm lại cản? Đợi đến khi ba tuổi, trong hoàng cung này, còn chỗ nào nó không thể đến? Huống chi, giờ nó mới bao nhiêu tuổi, có thể hiểu được bao nhiêu chứ?”
“Trẫm còn chờ ngươi chủ động báo cáo với trẫm, giờ xem ra, nếu không phải trẫm phát hiện, ngươi định giấu chuyện này đến bao giờ?”
“Trời lạnh như thế mà chui xuống gầm bàn ngồi, đúng là hồ đồ hết sức!”
Phương Thái Phó lại đột nhiên thở dài, nói: “Bệ hạ chưa từng gặp qua Thất điện hạ. Tiểu điện hạ đó tuy nhỏ tuổi, nhưng lại rất thông minh, lời người khác nói chưa chắc đã không hiểu. Lâu ngày, khó tránh khỏi trong lòng điện hạ sẽ sinh ra ý nghĩ rằng ‘phụ hoàng chán ghét ta’.”
“Trẻ con làm việc, luôn có lý lẽ riêng của mình. Bệ hạ nghĩ xem, Thất hoàng tử chui xuống gầm bàn để học, chẳng lẽ không phải vì muốn bệ hạ chú ý hơn đến mình sao?”
“Con nít thích chơi mới là lẽ thường. Nhưng Thất điện hạ đã muốn đi học từ sớm, chẳng qua chỉ để mong bệ hạ để ý nhiều hơn mà thôi.”
Phương Thái Phó trầm ngâm, nghiêm túc nói: “Bệ hạ có biết, chữ đầu tiên mà Thất điện hạ học viết trước mặt thần, chính là chữ ‘phụ’.”
Phương Thái Phó không nói thì thôi, vừa nói liền như đổ thêm dầu vào lửa.
Ngọn lửa trong lòng Sùng Chiêu Đế vừa nguôi ngoai, lại lần nữa bùng lên dữ dội. Hắn đập bàn cái “rầm” ba lần, cơn giận như muốn ngút trời: “Nó viết là ‘phụ’ hay ‘cẩu’?!”
“Bệ hạ... chuyện này ngài cũng biết rồi sao?!”
Ôi trời, không ổn chút nào.
Phương Thái Phó nhanh chóng lên tiếng xoa dịu: “Trong lòng điện hạ chắc chắn là viết chữ ‘phụ’! Thất điện hạ vẫn còn nhỏ, chưa đến ba tuổi, làm sao có thể phân biệt rõ ‘phụ’ với ‘cẩu’, viết được đã là không dễ... Bệ hạ đừng tức giận. Chuyện này nên xét cái tâm, không nên xét chữ viết. Từ tâm mà nói, chẳng phải đó cũng là một lòng hiếu thảo hay sao?”
“Hiếu thảo sao?”
Sùng Chiêu Đế nhìn lão đầu trước mặt đang dốc hết tâm sức tìm lời hay ý đẹp để biện hộ cho tiểu nhi tử của hắn, hít sâu một hơi. Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, hắn đã bị chọc giận hai lần.
Nhưng ngoài tức giận ra, hắn lại không thể thật sự làm được gì.
Chẳng lẽ vì một chữ viết sai mà tính toán với một đứa bé nhỏ xíu thế kia?
Lâu rồi hắn mới trải nghiệm lại cảm giác nghẹn họng không biết nói gì, vừa bất lực vừa bực bội đến không tả nổi.