Đại thiện phòng 

Nơi này hợp nhất từ Thượng Thực Cung và Trân Thiện Ty, chịu trách nhiệm chuẩn bị gần như toàn bộ thực phẩm trong cung. Kể từ khi tiên đế ban hành quy định ăn ba bữa một ngày, đại thiện phòng càng trở nên bận rộn hơn bao giờ hết. 

Một tòa cung điện rộng lớn đứng sừng sững ở trung tâm, trên cửa chính khắc ba chữ lớn “Đại Thiện Phòng,” mà trong dân gian còn gọi là “Đại Thiện,” mang ý nghĩa phúc lành và tốt đẹp. 

Lúc này, tất cả các cửa sổ trong cung đều được mở toang. Giữa tiết trời lạnh giá của mùa đông, hương thơm từ bánh bao vừa hấp cùng làn khói trắng tỏa ra không ngừng, hòa quyện với đủ loại mùi vị của thức ăn. 

Bên quầy phát cơm, cung nữ và thái giám từ các cung khác đã xếp hàng dài chờ đến lượt. 

Những chủ tử có địa vị cao trong cung thậm chí được phép đi thẳng vào cửa chính để nhận phần ăn riêng của mình. 

Theo quy định tổ tiên, Đông Tây Thập Nhị Cung lẽ ra phải có mười hai vị chủ tọa, ngoại trừ hoàng hậu ra thì còn mười một vị nương nương đứng đầu các cung.

Nhưng dưới triều đại hoàng đế hiện tại, hậu cung chỉ có bảy vị nương nương. Thậm chí, trong số đó còn có một người chỉ tồn tại trên danh nghĩa, không được sủng ái. 

Người có quyền lực lớn nhất không ai khác ngoài Lan Quý Phi. Tính tình nàng vốn được xem là ôn hòa, lại được hoàng thượng yêu chiều. Từ sau khi sinh hạ Lục Hoàng Tử, nàng dựa vào con mà nâng cao địa vị, khiến thân phận của nàng càng thêm vững chắc. Gia tộc mẫu hệ của nàng cũng nhờ đó mà được hưởng ân huệ lớn lao. 

Lúc này, Phúc công công – đầu quấn băng trắng vì bị Lan Quý Phi tức giận ném trúng – vẫn đang bận rộn không ngừng trong nhà bếp. 

“Cẩn thận hết cho ta! Đây là bánh ngọt đặc biệt dành riêng cho Lục điện hạ, toàn bộ nguyên liệu đều là đồ quý. Ai làm hỏng, ta không tha đâu!” 

Phúc công công tuy bị Lan Quý Phi làm bị thương, không những không oán trách, mà còn cố sức nịnh bợ.

Hắn mang không ít đồ tốt từ kho riêng của mình ra, cố gắng lấy lòng Lục hoàng tử để làm Lan Quý Phi nguôi giận. 

Khi Khúc Độ Biên bước vào, vừa liếc mắt đã thấy ngay vị công công mập mạp đang quấn băng trắng trên đầu. 

Không còn cách nào khác, vì dáng người quá khổ của hắn thật sự quá nổi bật. 

Lúc này, Khúc Độ Biên đang được Diệp Tiểu Viễn bế vào trong. Không ít người trong đại điện nhận ra Diệp Tiểu Viễn, mơ hồ đoán ra thân phận của vị tiểu điện hạ trong lòng hắn. Các cung nhân trong điện liếc nhìn nhau, có phần do dự, không biết có nên tiến lên hành lễ hay không. 

Một tiểu cung nữ ngập ngừng bước tới, khẽ cúi người hành lễ. 

“Có phải tiểu điện hạ không ạ?” 

Khúc Độ Biên gật đầu, đáp: “Ừ.” 

Tiểu cung nữ vội nói: “Điện hạ sao lại đến nơi này? Diệp công công, mau đưa điện hạ rời đi đi!” 

Phúc công công bên kia vẫn đang bận rộn chỉ huy, hoàn toàn không để ý rằng Khúc Độ Biên đã xuất hiện.

Hắn lớn giọng hô: “Mấy người làm gì đấy? Còn không mau động tay vào việc đi!” 

Khúc Độ Biên đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt chợt dừng lại ở cái giỏ có một chiếc bánh bao cứng còn sót lại. Hắn khẽ ra lệnh: "Tiểu Xuân, đưa ta một cái." 

Ôn Tiểu Xuân nhanh chóng cầm lấy một chiếc bánh bao cứng đưa cho hắn. 

Khúc Độ Biên cầm bánh bao lên, cân nhắc trong giây lát, rồi như đang nói lời tạ lỗi với chiếc bánh, hắn lẩm bẩm trong lòng: "Xin lỗi nhé." 

Ngay sau đó, hắn nheo mắt, nhắm chuẩn vào sau gáy Phúc công công, vung tay ném mạnh. 

Chiếc bánh bao cứng rắn như đá bay thẳng tới, "chạm" một cách vô cùng thân thiết với sau đầu của Phúc công công. 

"Ai da! Đứa nào mắt mù to gan, dám—" 

Phúc công công chưa kịp dứt câu, ánh mắt đầy giận dữ vừa quay lại đã lập tức khựng lại khi nhìn thấy đứa nhỏ đang được Diệp Tiểu Viễn bế trong lòng. 

Sắc mặt Ôn Tiểu Xuân lạnh băng, khóe môi cụp xuống, ánh mắt u ám đầy đe dọa dừng lại trên người Phúc công công. 

Khúc Độ Biên hôm nay chính là tới để gây chuyện, không chút nao núng hay sợ hãi. 

Hắn cố ý giả vờ như một đứa trẻ bướng bỉnh, phồng má đầy tức giận, lên tiếng oán trách: 

"Chính ngươi! Ngươi bắt nạt người trong cung của ta, còn dám không cho ta ăn cơm!" 

Đánh thì đã đánh rồi, làm sao? Có giỏi thì đánh lại đi! 

"Thất điện hạ?" 

Phúc công công nghẹn một bụng tức, nhưng hắn dù có uy quyền ở nhà bếp lớn thế nào, rốt cuộc vẫn chỉ là một tên nô tài. Còn Khúc Độ Biên, dù không được sủng ái, vẫn là chủ tử. 

Giữa chủ và tớ, sự tôn ti phân biệt đã rõ. Trước mặt bao người, dù hắn có bị ném trúng đầu, cũng chỉ có thể nhịn nhục, cười cợt mà tự nhận mình đáng bị vậy. 

Hắn cố nén cơn giận, bước tới mà không hề hành lễ, chỉ nghiến răng lạnh lùng mắng Diệp Tiểu Viễn: 

"Đồ chó chết, dám bế chủ tử tới cái nơi này! Tội đáng đánh chết!" 

Chưa dứt lời, Khúc Độ Biên đã thẳng tay tát bay chiếc mũ trên đầu hắn, lạnh giọng quát: 

"Không được nói xấu Bán Bán của ta!" 

Khúc Độ Biên được Diệp Tiểu Viễn bế trên tay, thân hình nhỏ bé của hắn nhưng lại cao hơn Phúc công công nửa cái đầu. Trong ánh mắt sửng sốt của tên thái giám mập mạp, Khúc Độ Biên bất ngờ chộp lấy tóc của hắn, rồi bắt đầu nhịp nhàng lắc qua lắc lại. 

Thoạt nhìn, hành động này giống như một đứa trẻ đang giận dỗi, người ngoài có lẽ sẽ nghĩ rằng sức lực của một đứa trẻ thì có đáng là bao, chỉ cần nhịn một chút là qua. Nhưng chỉ có Khúc Độ Biên biết rõ hắn đã dùng hết sức mạnh của mình, gần như dồn toàn bộ năng lượng từ nửa chiếc bánh bao cứng và dưa muối sáng nay để phát huy hết cơn tức giận này. 

“Á... Á! Đau quá! Đứa nào... buông tay ngay!” Phúc công công hét lên, theo bản năng bắt đầu vùng vẫy. 

Diệp Tiểu Viễn vội vàng ôm chặt lấy Khúc Độ Biên, giọng lắp bắp dỗ dành: 

“Điện hạ! Điện hạ đừng giận, ngoan nào, cẩn thận ngài động mạnh quá sẽ bị ngã mất!” 

Ôn Tiểu Xuân bên cạnh cũng luống cuống, tay vung lên ngăn cản những người xung quanh tới gần. 

Khúc Độ Biên quyết tâm làm lớn chuyện, càng lớn càng tốt. 

Hắn ngả nửa người về phía trước, đầy tinh quái mà giật tung lớp băng trên trán Phúc công công. Sau đó, hắn không chút khách khí, ngón tay nhỏ bé mà sắc bén của mình bắt đầu “vô tình” chọc vào vết thương của hắn ta.

Một lần, hai lần, rồi lại thêm lần nữa! Chọc! Chọc! Chọc liên tục! 

Phúc công công đau đớn rú lên, theo phản xạ quất mạnh cánh tay cầm roi lông vào tay Khúc Độ Biên. 

“Khốn kiếp! Mau buông ra!” 

Ồ, được đấy, dám ra tay phải không? 

Khúc Độ Biên lập tức rơm rớm nước mắt, chuẩn bị bật khóc to để thu hút thêm sự chú ý. Nhưng đúng lúc đó, từ khóe mắt, hắn phát hiện một bóng dáng mặc cẩm bào tím, vạt áo tung bay như tàn ảnh, nhanh chóng lao vào nhà bếp. 

Khúc Độ Biên hơi khựng lại, âm thanh khóc lóc đã chuẩn bị kỹ càng đành nuốt ngược trở xuống. 

Dọc đường đến đại thiện phòng, Dư công công đã nghe tin thất điện hạ đang gây náo loạn. Tim ông lập tức treo lơ lửng, chẳng kịp suy nghĩ gì thêm mà lao thẳng vào trong. Vừa tới cửa, ông đã nhìn thấy cảnh tượng rối loạn: một đứa nhỏ đang bị đánh tay! 

Ông rùng mình, tim như vỡ tan thành trăm mảnh.

Không chần chừ, Dư công công phi như bay vào trong, một cú đá trời giáng khiến Phúc công công văng xa cả thước. 

“Ngươi mới là đồ khốn nạn! Tên nô tài này, ngươi có biết ngươi vừa đánh ai không?!” 

Dư công công thở dốc, xoay người lại nhìn Khúc Độ Biên đang được Diệp Tiểu Viễn ôm chặt trong lòng, vẻ mặt đầy lo lắng: 

“Điện hạ, ngài không sao chứ?" Trời đất ơi, bệ hạ mới giao nhiệm vụ đầu tiên mà đã kích thích thế này rồi!

Đứa trẻ vẫn ngơ ngác, dường như bị dọa đến mức sững sờ. Trên mu bàn tay nhỏ nhắn đã hằn lên một vệt đỏ rực do bị đánh. 

Bộ quần áo này… là của tổng quản thái giám, chẳng lẽ là người của phụ thân tiện nghi sao?

Khúc Độ Biên chớp mắt một cái, vành mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lưng tròng, tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến nó rơi xuống. 

Hắn bẽn lẽn quay đầu, chui tọt vào lòng Diệp Tiểu Viễn, tay nhỏ nhắn túm lấy một góc áo của y để lau đi những giọt nước mắt. 

Tiếng khóc khe khẽ, lại nghẹn ngào đầy ấm ức: “... Ta chỉ đói bụng nên mới đến đây tìm chút gì ăn. Tại sao hắn lại đánh ta?” 

Biết có người đứng ra làm chủ, khóc thút thít lại có hiệu quả hơn khóc lớn. 

Khúc Độ Biên thực sự thừa hưởng ngoại hình đẹp đẽ từ phụ mẫu mình. 

Chỉ nhìn thoáng qua, Dư công công đã cảm thấy tim gan run rẩy. Đây là lần đầu tiên ông được nhìn thấy dung mạo của Thất điện hạ, nhưng cũng không khó nhận ra. 

Thất điện hạ thực sự giống mẫu thân Vân Phi, lại mang nét uy nghiêm của hoàng thượng. Nếu bệ hạ tận mắt nhìn thấy Thất điện hạ, e rằng cũng sẽ động lòng, chẳng thể không nới lỏng vài phần khoan dung và yêu thương. 

Dư công công cố gắng trấn an, giọng đầy thành ý: 
“Đều là lỗi của tên nô tài đáng chết này, đã làm điện hạ hoảng sợ.” 

Diệp Tiểu Viễn nhẹ nhàng xoa xoa lên vết đỏ trên mu bàn tay của Khúc Độ Biên, lòng đau như cắt. 

Nước mắt của tiểu điện hạ tựa như chất xúc tác, trực tiếp kích nổ tất cả những ấm ức mà Diệp Tiểu Viễn đã kìm nén bao lâu nay. 

Y cẩn thận đặt Khúc Độ Biên xuống đất, rồi quỳ xuống trước mặt Dư công công, hành lễ: “Cung Cư An Điện vốn đã lạnh lẽo, nay lại bị đại thiện phòng đối xử bất công, dám cắt xén phần ăn của điện hạ. Ngài còn đang trong độ tuổi phát triển, vậy mà suốt một năm trời chẳng hề được ngửi mùi sữa bò. Đến hôm nay, ngay cả cháo cũng không có, chỉ để một đứa trẻ con cắn bánh bao cứng. Ở những gia đình dân thường có chút của cải, cũng chẳng đến mức như thế này! Kính xin công công xử lý kẻ nô tài ngỗ ngược dám khinh thường chủ tử!” 

Dư công công ngây người, không ngờ tình cảnh ở Cư An Điện lại tồi tệ đến mức này, thậm chí còn vượt xa những gì ông từng nghĩ. 

“Ngươi!” 

Phúc công công tái mặt, không ngờ một kẻ bấy lâu luôn nhu mì, ngoan ngoãn như Diệp Tiểu Viễn lại dám cắn ngược lại hắn một cú, gương mặt béo tròn lập tức trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết. 

Phúc công công lăn lộn bò đến trước mặt Dư công công, giọng khàn đặc: 

“Dư công công! Nô tài oan uổng! Nô tài làm việc trong đại thiện phòng đã nhiều năm, luôn tận tâm tận lực, sao có thể làm khó Thất điện hạ được chứ! Chắc chắn là tên Diệp Tiểu Viễn này cắt xén phần ăn của Thất điện hạ, rồi vu oan lên đầu nô tài. Xin ngài minh xét!” 

Khúc Độ Biên rụt rè lùi lại một bước, bộ dạng trông như sợ sệt, hoàn toàn khác với vẻ hung hăng khi nãy, giọng nói nhỏ nhẹ: “Hắn hung dữ quá…” 

Những người có mặt ngoài Phúc công công, không ai thấy điều đó lạ lùng. Tiểu điện hạ mới chỉ hai tuổi rưỡi, trẻ con thay đổi cảm xúc liên tục là chuyện bình thường. 

Ôn Tiểu Xuân bước tới bên cạnh Khúc Độ Biên, cúi người bảo vệ đứa nhỏ: “Điện hạ đừng sợ.” 

Khúc Độ Biên trốn ra sau lưng Ôn Tiểu Xuân, thò đầu ra từ sau chân của hắn, chỉ vào Phúc công công mà nói: 

“Nói dối! Rõ ràng ngươi béo, còn Diệp Bán Bán gầy thế kia. Ai mới là kẻ tham ăn đây hả?” 

Phúc công công nghe vậy, trong lòng giận dữ đến mức muốn lật trời. 

Đồ bệnh hoạn chết tiệt! Lần trước bị sốt cao sao không chết luôn đi cho rồi!

Dư công công nhìn tên thái giám mập đang nằm bẹp dưới đất, ánh mắt lạnh lùng. Ông thầm nghĩ: Đúng là không có mắt nhìn! Nếu bệ hạ biết tình cảnh của Thất điện hạ hiện nay, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Tên này đúng là tự chui đầu vào rọ.

Ông cúi người, nhìn Khúc Độ Biên bằng ánh mắt đầy ôn hòa, dịu dàng hỏi: “Điện hạ thấy nên phạt tên nô tài này thế nào?” 

Tiểu điện hạ chần chừ, đôi mắt lấp lánh, cuối cùng cắn môi nhỏ, quyết tâm nói: “Phạt… phạt hắn cũng phải đói bụng!” 

Dư công công không khỏi bật cười trong lòng, ánh mắt càng thêm phần trìu mến. Đây hẳn là mức độ "trả thù" lớn nhất mà một đứa trẻ sống trong hoàn cảnh lạnh lẽo, cô lập có thể nghĩ ra. Nhưng ông biết, chuyện này không thể chỉ đơn giản như vậy mà khép lại. 

Dư công công gật đầu đồng tình: “Được, vậy thì phạt hắn nhịn đói một bữa.” 

Ông phất tay, lập tức có hai tiểu thái giám tiến tới, kéo Phúc công công - giờ đã mềm nhũn như một đống bùn - ra ngoài. Cả miệng hắn cũng bị bịt lại, để không làm tiểu điện hạ hoảng sợ, từng hành động đều vô cùng chu đáo. 

Dư công công lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, cẩn thận quấn quanh vết đỏ trên mu bàn tay của Khúc Độ Biên. 

“Một lát nữa mời thái y tới xem qua, tránh để vết thương bầm tím.” 

Hành động của ông vốn chỉ đơn thuần tuân theo thánh ý, chăm sóc tiểu điện hạ, nhưng không ngờ khi vừa thắt khăn xong, ông đã nhận được một cái ôm lớn đầy nhiệt tình. 

Mùi hương thơm nhẹ nhàng, mềm mại của một đứa trẻ tràn ngập trong vòng tay, khiến Dư công công hơi khựng lại. 

Đôi mắt Khúc Độ Biên sáng lấp lánh, ánh lên sự sùng bái không chút che giấu. Hắn ôm lấy ông, giọng nói non nớt vang lên đầy cảm kích: 

“Cảm ơn công công, ngươi thật là tốt, đã xử phạt tên đại ác nhân, thật sự rất lợi hại!” 

Dư công công suýt nữa buột miệng nói rằng đây là ý chỉ của thánh thượng, nhưng nhớ lại lời dặn dò của bệ hạ, ông đành nuốt lại lời nói ấy, bất đắc dĩ nhận lấy sự ngưỡng mộ này. 

Ông mỉm cười đáp: “Nô tài đội ơn điện hạ khen ngợi.” 

Khúc Độ Biên ngước nhìn các cung nhân khác trong đại thiện phòng, giọng đầy háo hức: “Vậy bây giờ ta có thể nhận phần ăn hôm nay chưa?” 

Mấy cung nhân lập tức cúi người, vội vàng đáp: “Dạ được, dạ được!” 

“Điện hạ cứ tùy ý dùng ạ!” 

Nhưng khi lục lọi tìm kiếm khắp nơi, họ lại không thể tìm ra phần cơm dành riêng cho Cư An điện. Hóa ra, vì nơi này không được quan tâm, đại thiện phòng đã từ lâu không nấu riêng phần ăn cho Cư An Điện nữa. Mỗi ngày, họ chỉ tùy tiện chia bớt chút đồ ăn từ chỗ khác. 

Ban đầu, phần chia còn tạm coi là đủ, nhưng càng về sau càng qua loa và thiếu thốn. 

Dù không được để mắt, nhưng Thất điện hạ dẫu sao cũng là nhi tử của hoàng đế, vậy mà lại bị đối xử tệ bạc đến mức này. 

Gương mặt Dư công công thoáng chốc lạnh băng, ánh mắt lộ rõ sự bất bình.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Dư công công, tất cả cung nhân trong đại thiện phòng đều cúi gằm mặt xuống, không ai dám thở mạnh. Trong lòng ông nghĩ, không chỉ riêng Phúc công công muốn tìm đường chết, mà dường như cả bộ phận quản sự cũng cảm thấy mình đã sống quá lâu. 

Dư công công bình tĩnh nói: “Điện hạ cứ tự mình chọn đi. Hôm nay, tất cả món ăn trong đại thiện phòng, ngài thích gì thì cứ lấy hết.” 

Tiểu điện hạ ngơ ngác gật đầu. 

Hắn vui vẻ kéo tay áo một tiểu thái giám đứng gần đó, lần lượt chọn những món như bánh bao, cháo, và trứng gà. Chọn mãi cũng chỉ là những món ăn vô cùng đơn giản. 

Dư công công không nhịn được, lên tiếng gợi ý: 
“Điện hạ không muốn thử những món khác sao? Như gà quay, vịt quay, hoặc sữa bò chẳng hạn?” 

Nghe nhắc đến gà quay, đôi mắt Khúc Độ Biên lập tức sáng rực, rõ ràng là rất thích, nhưng hắn lại do dự, ngập ngừng đáp: 

“Nhưng mà… những thứ này đã là những món ngon nhất mà ta thường được ăn rồi. Còn mấy món khác… có người nói là phụ hoàng không thích ta, nên không cho ta ăn.” 

Giọng nói non nớt nhưng lại như một lưỡi dao vô hình, đâm thẳng vào lòng người nghe. Hắn vẫn ngây thơ ngước lên nhìn, như chẳng hề nhận ra rằng chính mình đang gieo rắc sự phẫn nộ lẫn đau lòng cho người đối diện.

“Công công, liệu có phải ta không ăn những món này thì phụ hoàng sẽ thích ta hơn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play