Câu nói này không phải Khúc Độ Biên bịa đặt. 

Dựa vào ký ức của cơ thể này, hắn từng được Diệp Tiểu Viễn dẫn ra ngoài dạo chơi. Trong những lần hiếm hoi ấy, hắn đã nghe thấy một số người qua đường nói những lời khó nghe, chỉ trỏ vào hắn. 

Những lời bàn tán như thế không thể không để lại ảnh hưởng tâm lý đối với một đứa trẻ. Sau vài lần, Diệp Tiểu Viễn không còn đưa hắn ra ngoài xa nữa, chỉ để hắn chơi loanh quanh trong hoa viên gần Cư An Điện. 

Một đứa trẻ bình thường có thể không hiểu những lời nói đó, hoặc nếu có nhớ cũng sẽ mau chóng quên đi. Nhưng hắn thì khác, những gì đã nghe, hắn có thể nhớ cả đời. 

“Ai nói vậy?!” Dư công công tức giận quát lên. “Đúng là ăn nói bậy bạ! Điện hạ phải ăn uống thật tốt, lớn lên khỏe mạnh, bệ hạ mới yêu thương. Các điện hạ khác cũng vậy cả thôi, ăn uống đầy đủ mới có sức mà trưởng thành, gánh vác giang sơn, chia sẻ nỗi lo với bệ hạ!”

Ông nhìn đứa bé, ánh mắt dịu lại, giọng nói đầy chắc chắn: “Hôm nay ngài muốn chọn món gì thì cứ chọn, thích gì ăn nấy.”

“Thật chứ?”

“Không lừa ngài.” 

Nhìn thấy tiểu điện hạ hớn hở hẳn lên, Dư công công không nhịn được mà cúi xuống bế hắn lên. Vì quanh khu vực bếp lò, hầu hết thức ăn ngon đều được đặt trên kệ cao, với chiều cao của đứa nhỏ này, nếu không có người giúp thì căn bản không thể nhìn thấy. 

“Cái này!” Khúc Độ Biên chỉ tay vào con gà quay thơm phức. 

“Cái kia nữa!” 

Sữa bò, bánh hoa hồng, há cảo tôm trong suốt, chè tổ yến tuyết nhĩ, củ cải hầm sườn… 

Đến khi Ôn Tiểu Xuân bê đủ bốn hộp cơm, Khúc Độ Biên mới hài lòng dừng tay. 

Mặc dù bản thân không ăn được bao nhiêu, nhưng hắn nghĩ đến Diệp Tiểu Viễn và Tiểu Xuân – cả hai đang trong độ tuổi ăn khỏe. Cần phải tranh thủ cho họ bồi bổ, sức khỏe mới tốt lên được. 

Sau này, chắc chắn thức ăn của Cư An Điện sẽ không còn bị cắt xén nữa, nhưng muốn có bữa ăn thịnh soạn như hôm nay thì rất khó. 

Nhìn những món ngon bị chọn đi hết, các cung nhân trong đại thiện phòng ngẩn ra, nhìn nhau khó xử. 

Đơn giản vì phần lớn những món mà Khúc Độ Biên chọn đều là thức ăn tinh tế được các phi tần trong hậu cung đặt riêng. Giờ mà bị lấy đi hết, họ e rằng không dễ ăn nói với các chủ tử. 

Nhưng với Dư công công đang ở đây trấn áp, ý của ông ta chính là ý của hoàng thượng.

Dù các phi tần trong hậu cung có không hài lòng thế nào, cũng không dám công khai tỏ vẻ bất mãn chỉ vì chuyện của một vị hoàng tử. 

Lúc này, nếu ai dám đứng ra ngăn cản, chẳng khác nào tự nói thẳng rằng bản thân không muốn sống nữa. 

Khúc Độ Biên mang theo đầy thức ăn trở về, Dư công công tươi cười tiễn hắn đến tận cửa đại thiện phòng. 

“Điện hạ đi đường cẩn thận.” 

Ông còn chu đáo phái hai tiểu thái giám mang theo những hộp cơm giúp tiểu điện hạ. Ánh mắt ông nhìn hắn như thể đang nhìn nhi tử ruột, đầy vẻ yêu thương. 

Nhưng ngay khi bóng dáng Khúc Độ Biên khuất hẳn, nụ cười trên gương mặt Dư công công lập tức biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng, sắc như dao. 

Ông xoay người đối mặt với các quản sự trong đại thiện phòng. 

Một cung nhân lanh lợi vội vàng mang đến một chiếc ghế. 

Dư công công ngồi xuống, nhận lấy tách trà từ người bên cạnh. Tiếng nắp trà cọ vào miệng tách tạo nên âm thanh chói tai. Sau khi nhấp một ngụm trà, ông lạnh nhạt nói: 

“Những người còn phải mang đồ ăn đến các cung khác, thì mau đi ngay. Nếu có gì thiếu sót, cứ nói rõ là ý của bệ hạ.” 

“Tất cả quản sự của đại thiện phòng ở lại, ta có chuyện muốn nói. Nhân tiện—gọi hết những người quản lý nội vụ các nơi khác trong cung đến đây, tránh để ta phải đi từng nơi một.”

Hoàng thượng bắt đầu để mắt đến Cư An điện, đồng nghĩa với việc Dư công công, kẻ luôn được coi như “tay sai đắc lực” bên cạnh, cũng không còn nhắm mắt làm ngơ. 

Ngày hôm nay, chuyện ở đại thiện phòng chỉ là màn khởi đầu. 

Cơn thanh trừng thực sự, chỉ mới bắt đầu. 
--- 

Còn Khúc Độ Biên ôm theo một đống thức ăn trở về Cư An Điện. 

Lúc này, cả Diệp Tiểu Viễn và Ôn Tiểu Xuân đều như còn đang trong mộng. Những việc xảy ra vào trưa nay thực sự quá mức huyền ảo. Dù sao, đó cũng chính là Dư công công – người có quyền uy lớn nhất trong số các thái giám ở hoàng cung.

Từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Hoàng thượng, thái độ của ông gần như chính là thái độ của bệ hạ. 

Diệp Tiểu Viễn mơ mơ hồ hồ nghĩ, chẳng lẽ là nương nương trên trời đã báo mộng, nhắc nhở Hoàng thượng quan tâm đến điện hạ, nên mới có cục diện hôm nay sao? 

Mãi đến khi những tiểu thái giám được Dư công công phái đến hỗ trợ mang cơm rời đi, những món ăn trong hộp cơm được bày lên bàn, Khúc Độ Biên gắp một miếng bánh bao tôm bỏ vào miệng Diệp Tiểu Viễn, thì hắn mới như bừng tỉnh từ cơn mộng. 

Thật là vui quá nên đầu óc mụ mị mất rồi. 

“Những món này dành cho điện hạ, không cần cho nô tài.” 

Khúc Độ Biên ôm bát của mình, thỏa mãn uống từng ngụm canh sườn hầm củ cải. Ôn Tiểu Xuân xé một miếng thịt gà nướng đặt vào đĩa nhỏ trước mặt hắn. 

“Ta ăn không hết đâu, chủ yếu là lấy cho hai người mà.” 

Hắn nhỏ như vậy, dù cố ăn nhiều hơn, cũng chẳng thể ăn được bao nhiêu. 

Ôi trời ơi, ngon quá! 

Canh thì ngọt, thịt thì thơm. Uống một ngụm, ăn một miếng, Khúc Độ Biên không khỏi xúc động. Trước đây hắn đã ăn phải thứ gì vậy chứ? 

Hạnh phúc quá đi! 

Lúc này, không gì quan trọng hơn việc điện hạ ăn cơm no. Diệp Tiểu Viễn thấy Ôn Tiểu Xuân không ngừng gắp thịt và bánh bao tôm cho Khúc Độ Biên, không khỏi thở dài một hơi. 

“Không thể ăn như vậy được.” 

Hắn nhẹ nhàng ngăn lại.

"Điện hạ trước đây chưa ăn nhiều thịt, giờ mà ăn nhiều như vậy sẽ khó tiêu. Mỗi món chỉ nên ăn một chút thôi, còn lại thì uống thêm canh cũng tốt," Diệp Tiểu Viễn khẽ nhắc nhở, đồng thời gạt bớt đồ ăn ra khỏi đĩa nhỏ trước mặt Khúc Độ Biên. 

"Cũng không được ăn nhanh thế này." 

Ôn Tiểu Xuân bên cạnh nói đỡ: “Chắc không sao đâu. Điện hạ trông ăn ngon miệng như vậy, thỉnh thoảng thả lỏng một chút...”

Nhưng câu nói chưa dứt đã bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Tiểu Viễn cắt ngang. 

Ôn Tiểu Xuân im lặng, ngậm miệng lại. 

Được rồi. 

Dù sao thì hắn cũng quen với việc bị Diệp Tiểu Viễn áp chế khi chăm lo chuyện ăn uống của điện hạ. 

Khúc Độ Biên thì giả vờ như không nghe thấy gì, vẫn ăn rất vui vẻ. Dù sao hắn cũng biết, nếu hắn thật sự muốn ăn, chỉ cần làm nũng một chút là Diệp Tiểu Viễn chắc chắn sẽ nhượng bộ ngay. 

Sau bữa trưa, người của Thái y viện mang thuốc bôi vết bầm tới. Bôi thuốc xong, Khúc Độ Biên cảm thấy buồn ngủ, liền lên giường nghỉ trưa. 

Trong lúc hắn ngủ, Dư công công ghé qua. 

Ông im lặng nhìn xung quanh, quan sát tình cảnh tàn tạ của Cư An Điện mà không nói một lời. Sau đó, ông phất tay ra hiệu, tiểu thái giám đi theo lập tức cầm bút ghi chép, thái độ rất nghiêm túc. 

Diệp Tiểu Viễn không dám quấy rầy, chỉ im lặng đi theo sau. 

Dư công công xoay người nhìn hắn, giọng điệu khách khí: “Ta đã ghi lại những thứ thiếu hụt trong điện, sẽ phân phát đầy đủ theo tiêu chuẩn của một hoàng tử. Ngươi nghĩ xem, còn thứ gì cần bổ sung nữa không?”

Diệp Tiểu Viễn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cho thêm nhiều sữa tươi. Điện hạ đang trong độ tuổi phát triển." 

Hắn vừa nói vừa liệt kê một loạt những thứ cần thiết khác, toàn bộ đều vì Khúc Độ Biên mà cân nhắc, chẳng hề nhắc đến bất kỳ nhu cầu cá nhân nào. 

Dư công công nghe xong, khẽ thở dài: “Ngươi là người tốt. Điện hạ sống được đến hôm nay, công lao của ngươi không nhỏ. Được rồi, không làm phiền điện hạ nghỉ ngơi nữa. Chút nữa sẽ có người từ các ty, các xưởng đến giao đồ, ta đã dặn họ nhẹ nhàng không gây tiếng động.”

Diệp Tiểu Viễn cúi người đáp: “Đa tạ công công.”

Dư công công gật đầu: “Không cần tiễn.”

Buổi chiều, từng đợt vật dụng thường ngày lần lượt được chuyển vào điện. Đủ mọi thứ, từ những món đồ gia dụng nhỏ nhặt cho đến các loại vải quý dùng để may y phục. Ngoài ra, còn có sáu cung nhân mới được điều đến, gồm bốn cung nữ và hai thái giám. Vì Khúc Độ Biên chưa đầy ba tuổi, một nhũ mẫu cũng được đặc cách bổ sung. 

Khi Khúc Độ Biên tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, trong điện đã đủ xa hoa để thắp hai lò than. 

Sự cải tổ lớn hôm nay đúng lúc trùng với chuyến viếng thăm của Dư công công, quả là trời đất cũng ưu ái. 

Khúc Độ Biên tỉnh giấc, giọng nhỏ nhẹ cất lên: "Diệp Bán Bán." 

Diệp Tiểu Viễn đang ngồi bên giường, thấy điện hạ tỉnh liền nhanh chóng rót một chén nước ấm đưa đến. 

Buổi chiều, khi niềm vui sướng ban đầu qua đi, sự bình tĩnh trở lại, Diệp Tiểu Viễn đã ngẫm nghĩ rất nhiều. 

Điện hạ vốn thông minh, từ sau trận sốt cao lần trước, sự lanh lợi càng bộc lộ rõ ràng. Diệp Tiểu Viễn từng nghĩ điện hạ còn nhỏ, chẳng hiểu biết bao nhiêu, nhưng thực ra, chính trẻ nhỏ mới là những người nhạy cảm nhất trước sự lạnh nhạt và ác ý. 

Chuyện xảy ra ở đại thiện phòng hôm nay là minh chứng. 

Nếu hắn có thể leo lên vị trí như của Dư công công – không, chỉ cần một cấp bậc tổng quản cao hơn chút thôi... 

Hắn sẽ đủ sức che chắn cho điện hạ khỏi bao giông bão. 

Tuy nhiên, với tình hình hiện tại, điện hạ còn quá nhỏ, hắn tuyệt đối không thể rời đi. Vậy thì chỉ còn cách tìm người khác đáng tin cậy để nâng đỡ lên. 

Dù hôm nay Dư công công ra tay giúp đỡ, song ông vẫn không phải người của điện hạ. Điện hạ cần có những mối quan hệ riêng, trung thành và có thể trông cậy. 

Hiện tại điện hạ vẫn còn nhỏ, mọi chuyện cứ chậm rãi từng bước mà tiến. 

Diệp Tiểu Viễn nhớ lại dáng vẻ tiểu điện hạ hôm nay, đầy ngưỡng mộ nhào vào lòng Dư công công, cùng ánh mắt sáng ngời khi thấy Dư công công dễ dàng giải quyết hết những khó khăn của Cư An Điện— 

Không phải do dung mạo hấp dẫn người. 

Mà là quyền lực. 

Diệp Tiểu Viễn như bừng tỉnh, máu huyết như sôi trào, hạ quyết tâm: "Điện hạ yên tâm, nô tài đã hiểu, nhất định sẽ nỗ lực hết mình!" 

Khúc Độ Biên: "?" 

Hắn hoàn toàn không biết những lời mình nói lúc ở Đại Thiện Phòng, kể lể bao khó khăn, đã vô tình khiến trái tim của Diệp Bán Bán đau đến rách nát. 

Nhưng có chí tiến thủ thì vẫn là điều tốt. 

Khúc Độ Biên hài lòng vỗ vai Diệp Tiểu Viễn, như một lời động viên. 
--- 

Dư công công xử lý xong việc ở Cư An Điện, trở lại Từ Chân Điện thì trời đã về chiều. 

Sùng Chiêu Đế lúc này đang dùng bữa tối. 

Bữa ăn của hoàng thượng được ngự thiện phòng đặc biệt phụ trách, không cần đợi đại thiện phòng mang đến. 

Từ thời tiên đế, hoàng cung đã quen lệ dùng ba bữa một ngày. Bữa sáng gồm mười hai món, bữa trưa bốn mươi tám món, bữa tối ba mươi sáu món. 

Đến thời Sùng Chiêu Đế, vì đề cao sự tiết kiệm, bữa sáng chỉ còn đơn giản vài món cháo và điểm tâm, bữa trưa giảm xuống còn ba mươi sáu món, bữa tối chỉ còn hai mươi bốn món. Tuy đã tinh giản nhiều, nhưng số lượng này vẫn thuộc dạng phong phú. 

"Ngươi về rồi." Sùng Chiêu Đế lên tiếng, “Cư An Điện thế nào, nói nghe xem.”

Dư công công sắp xếp lại suy nghĩ, chậm rãi thuật lại: 
"Người hầu cận bên cạnh Thất điện hạ, chỉ còn hai tiểu thái giám." 

Chỉ một câu đã khiến Sùng Chiêu Đế nhíu chặt mày. 

"Chỉ còn hai tiểu thái giám? Nghĩa là sao?" 

Sùng Chiêu Đế trầm giọng: "Trẫm nhớ rõ người được phái đến Cư An Điện đâu có ít. Vậy còn các nhũ mẫu và cung nữ lúc đầu theo đến thì sao?" 

Dư công công cúi người, cung kính đáp: “Nô tài đã điều tra, bọn họ đã tự ý rời đi từ lâu.”

"Tự ý rời đi?" Sùng Chiêu Đế hít một hơi thật sâu, giọng nói thêm phần lạnh lẽo, "Bọn họ bỏ đi khi Tiểu Thất mới bao nhiêu tuổi?" 

"Theo lời kể của người hầu cận bên Thất điện hạ, bọn họ rời đi từ khi điện hạ còn chưa đầy một tuổi." 

“Làm càng!”

Sùng Chiêu Đế siết chặt nắm tay, giận đến mức giọng nói run lên. 

Hắn hiểu rõ trong cung, kẻ quen thói xu nịnh, giẫm kẻ thấp để nâng kẻ cao không hề ít, nhưng điều này vẫn vượt ngoài sức chịu đựng của hắn. 

Trong lòng hắn có chút oán hận, thậm chí từng nghĩ rằng đứa trẻ đó sống không tốt cũng là một cách để tang mẫu thân. Nếu sống quá thoải mái, làm sao chuộc lại tội lỗi vì đã khắc chết mẫu thân mình? 

Nhưng Sùng Chiêu Đế không ngờ, dưới mắt mình, nhi tử hắn lại sống khổ sở đến mức này! 

Hoàng đế tất nhiên không thừa nhận sự thờ ơ và sai lầm của mình, chỉ có thể trút giận lên kẻ khác. 

“Dư Đức Tài, ngươi nói tiếp, trẫm muốn xem còn bao nhiêu kẻ không muốn sống nữa!”

Dư công công chỉnh lại suy nghĩ, bắt đầu kể từ chuyện ở đại thiện phòng trong ngày hôm nay. 

“Đám nô tài bên dưới dám ức hiếp chủ tử. Sáng nay, vừa đến đại thiện phòng, bên trong đã ầm ĩ cả lên. Nô tài phụ trách chia cơm cho tiểu điện hạ dám đưa toàn bánh bao cứng và dưa muối mặn. Tiểu điện hạ vì quá đói mà phải đến đó xin ăn, vậy mà còn bị chúng đánh đến trầy xước cả tay.”

Thực tế, lời kể của Dư công công có chút thiên vị, nhưng dáng vẻ mềm mại và đáng thương của Khúc Độ Biên đã khiến người tâm tư kín đáo như ông không kìm được mà muốn che chở thêm vài phần. 

"Bốp!" 

Tiếng chén ngọc vỡ tan trên nền đất vang lên, gương mặt Sùng Chiêu Đế lạnh lẽo đáng sợ. 

Dư công công lập tức quỳ xuống: "Sau đó, nô tài đến Cư An Điện, tình cảnh thật sự là quá lạnh lẽo. Điện hạ thiếu quần áo, thiếu đồ ăn. Những bộ y phục trên người điện hạ e rằng đều là đồ cũ từ Vĩnh Ninh Cung chuyển đến cách đây hơn hai năm." 

"Đến tận chiều nay, những thiếu sót đó mới được dần dần bổ sung." 

Dư công công hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Còn có vài cung nhân lắm lời, không biết đã nói gì trước mặt tiểu điện hạ. Hôm nay, khi ở đại thiện phòng, tiểu điện hạ chỉ chọn cháo loãng, không hề đụng đến các món khác. Nô tài tò mò hỏi một câu, điện hạ trả lời rằng: 'Công công, có phải nếu ta không ăn những thứ này, phụ hoàng sẽ thích ta hơn không?' Nô tài nghe mà lòng chua xót không thôi, đành tự mình quyết định để điện hạ chọn món tùy thích.”

Vừa kể lể ấm ức, vừa khéo léo xin phép cho chuyện để Khúc Độ Biên chọn món ở đại thiện phòng, tránh sau này bị các phi tần trách cứ. 

"Thật là đáng chết!" 

Câu nói của tiểu hoàng tử như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim Sùng Chiêu Đế. Lửa giận trong hắn đã bùng lên đến cực điểm. Nhìn bàn ăn đầy ắp cao lương mỹ vị trước mặt, hắn chẳng còn nuốt nổi một miếng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play