Hôm sau, khi Chương Thụ quay lại, phát hiện trên kệ đã bớt đi sáu vò dưa, mà lúc đầu hắn mang tới tổng cộng chỉ mười hai vò.
Nghe nói hơn phân nửa là do Ngô Hải bán được, hắn vỗ vai Ngô Hải, nói: “A Hải, miệng lưỡi nhanh nhạy ghê, lần sau có làm ăn gì để ca phu dắt cậu đi mặc cả.”
Mọi người nghe xong cười rộ lên, đặc biệt là nhị thẩm. Thằng con trai út này không giống mấy anh chị trước kia chậm chạp, giống hệt bà miệng lanh lợi cũng có cái lợi riêng.
Ngô Giang rất ngưỡng mộ, nhưng điều kiện bẩm sinh khác biệt, có ngưỡng mộ cũng không thay đổi được gì. Dù sao về sau nếu Ngô Hải khá lên, chắc chắn sẽ kéo cậu ta một tay. Nói đi cũng phải nói lại, mỗi người đều có sở trường riêng mà.
Lần này Chương Thụ tới là vì có một ý tưởng. Hắn muốn dời việc bán miến chua cay sang buổi trưa, còn buổi sáng thì bán thêm cháo, bánh màn thầu, trứng trà và vài món linh tinh như củ cải giòn. Một đĩa nhỏ bán một đồng, còn lời hơn bán cả vò. Dù gì một vò cũng chỉ đủ chia ra khoảng năm mươi đĩa.
Cả nhà Ngô ngồi tính toán, cảm thấy được. Dù sao miến chua cay thường chỉ bán mạnh từ trưa trở đi, sáng không bán thì cũng phí, mà nếu có bánh màn thầu với cháo thì cũng tạm ổn. Có điều cái món trứng trà là gì vậy?
Vừa nghe có thắc mắc, Chương Thụ cũng sững người, hắn nhìn nét mặt mơ hồ của người nhà họ Ngô, rồi quay đầu nhìn quanh mấy sạp gần bờ sông, đúng là chẳng có nhà nào bán trứng trà thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT