Ba ngày sau, đám cỏ dại gần như đã được dọn sạch một nửa. Mạc đại quản gia nhận thấy sân quá rộng, chỉ bảy người làm không biết đến bao giờ mới xong, nên ngày hôm sau đã kéo thêm ba người từ bên đường vào làm cùng.
Giờ có mười người, tốc độ làm việc nhanh hơn hẳn. Công việc dự tính năm ngày mới xong thì nay đã hoàn thành trước thời hạn.
Sau khi sân được dọn sạch, một khoảng đất lớn màu nâu sẫm lộ ra, tỏa ra mùi bùn nhè nhẹ. Trên mặt đất không còn một ngọn cỏ, tất cả đều bị họ nhổ sạch bằng tay.
“Trời ơi, mảnh đất tốt thế này, sao không trồng gì có ích mà lại đi trồng hoa chứ? Không ăn được, cũng chẳng dùng được, mấy kẻ có tiền thật kỳ quái.” Dư Tiểu Lục ngồi xổm trên giường gỗ, lải nhải mãi không dứt.
“Nhóc con, bớt nói lại học Chương Thụ đi, làm nhiều nói ít! Kẻ có tiền có phải người như ngươi có thể bàn luận không?” Lai Vượng vỗ đầu hắn, dù bản thân cũng không hiểu rõ lắm.
Chương Thụ chỉ cười, không chen vào. Những ngày gần đây, mọi người đối xử với hắn rất tốt, không ai còn chế giễu hắn nữa.
Thật ra, ai cũng thấy khó hiểu. Trước đây nghe nói Chương Thụ thế này thế nọ, nhưng khi tiếp xúc mới phát hiện hắn cũng chẳng có gì tệ hại. Giống như bọn họ, hắn cũng chịu khó làm việc, chỉ là ít nói hơn một chút mà thôi.
Buổi chiều bắt đầu xây tường.
Bức tường rào cũ kỹ, bên trên phủ đầy rêu xanh ẩm ướt, chỗ có nắng thì cỏ mọc um tùm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT