Chương Thụ đứng chần chừ trước cửa, không biết có nên bước vào hay không. Gia gia, nãi nãi của hắn, ở kiếp trước đã lần lượt qua đời khi hắn 26 tuổi. Hiện tại họ vẫn còn khỏe mạnh.
Nhưng hắn lại không biết phải đối mặt với họ thế nào. Gia gia nãi nãi vẫn luôn yêu thương hắn. Là trưởng tử, trưởng tôn trong nhà, hắn lúc nào cũng được nhiều hơn so với người khác. Ngoại trừ việc giúp Ngô Lệ Nương và Chương Hòe giấu giếm chuyện vụng trộm, bonj họ chưa từng có lỗi với hắn. Nhưng chính chuyện đó lại khiến hắn đánh mất lòng tự tôn của một người đàn ông.
Chuyện của Tiểu Mộc Cẩn, gia gia nãi nãi cũng không làm gì sai. Chính hắn không có bản lĩnh, không có chính kiến. Nếu ngày đó hắn có tiền đồ hơn một chút, kiên quyết hơn một chút, có lẽ kết cục đã không như vậy.
Hơn nữa, hắn sống đến năm 18 tuổi, ngoài việc làm vài ba công việc đồng áng, chưa từng tự mình lao động kiếm sống. Những thanh niên trạc tuổi hắn, ai cũng có chút tích lũy trong tay, đâu giống hắn? Ngay cả khi muốn tặng Tiểu Mộc Cẩn chút quà, cũng chỉ có thể làm một món đồ chơi nhỏ từ cỏ bện.
“A Thụ à? Sao đứng ở cửa mãi không vào?”
Một bà lão vóc dáng nhỏ bé, gầy gò, mặc tạp dề màu xanh đậm bước ra. Bà dịu dàng nhìn hắn, ôn tồn hỏi.
“Nãi……” Hắn cúi đầu, giấu đi giọng nói nghẹn ngào. Gặp lại người thân đã mất từ lâu, hắn không khỏi xúc động.
“Ai, lại bị ai bắt nạt có phải không? Để ta đến nhà bọn họ tính sổ! Nói ta nghe xem, là Nhị Cẩu Tử hay Tam Lại Nhi?” Chương nãi nãi nổi giận đùng đùng. Tôn tử của bà là người thật thà, hiếu thuận nhưng lại nhát gan, trong thôn lũ vô lại rất thích bắt nạt hắn.
Chương Thụ đỏ mặt. Nhị Cẩu Tử và Tam Lại Nhi năm nay mới chỉ 13-14 tuổi, vậy mà trước kia hắn lại luôn bị chúng ăn hiếp. Nghĩ lại thật quá mất mặt!
“Nãi, không phải! Hôm nay con đánh nhau với Vương Trường Phát trên núi, còn quật ngã hắn nữa!” Chương Thụ cố tình nói với vẻ đắc ý. Từ trước đến nay, chỉ khi ở trước mặt gia gia nãi nãi và Tiểu Mộc Cẩn, hắn mới cảm thấy thoải mái như vậy.
“Thật sao? A Thụ nhà ta hôm nay lợi hại vậy à?” Bà lão cười tít mắt. “Đúng vậy, cứ phải như vậy! Con dám chống trả, lần sau hắn sẽ không dám bắt nạt con nữa.”
Chương Thụ gật đầu, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Hắn lại một lần nữa xác nhận rằng nãi nãi thực sự rất yêu thương hắn. Nhưng nếu vậy, tại sao bà lại giúp Ngô Lệ Nương và Chương Hòe giấu hắn chuyện kia? Khiến hắn phải sống cả đời như một kẻ bị cắm sừng?
Đáng tiếc, bây giờ mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, hắn cũng không biết lý do là gì. Nếu biết, hắn nhất định sẽ hỏi một câu: Lẽ nào tất cả yêu thương trước đây đều là giả dối?
“Mau vào nhà đi, đứng ngoài cửa làm gì. Gia ngươi cũng vừa từ ngoài ruộng về rồi, vào ăn cơm nhanh nào. Nãi nấu hai bát canh trứng, đều để phần cho ngươi!”
Chương Thụ theo sau nãi nãi bước vào sân. Mọi thứ vẫn quen thuộc như trước, dường như chẳng có gì thay đổi.
Dưới gốc cây táo lớn trong sân, có một chiếc bàn đá. Gia gia của hắn đang ngồi đó, tay cầm điếu cày, thong thả rít vài hơi đầy hưởng thụ.
Thấy Chương Thụ về, ông gỡ điếu cày khỏi miệng, gõ nhẹ xuống tảng đá xanh để rũ bỏ tàn thuốc, rồi cài lại bên hông.
“A Thụ, vào ăn cơm đi. Cơm xong còn có trứng chim nữa. Hôm nay gia vào rừng bắt gặp một tổ chim, toàn bộ để dành cho ngươi. Đừng nói cho A Hòe bọn nó biết đấy.” Ông cụ thì thầm với hắn. Khi đối diện với đứa cháu trai mà ông yêu thương nhất, vị lão nhân mộc mạc này cũng trở nên trẻ con hơn.
Chương Thụ trầm lặng. Hắn nhận ra bản thân không thể trách cứ hai người già này vì những chuyện chưa xảy ra. Họ thực sự rất tốt với hắn. Nhưng để giống như trước đây, đặt trọn niềm tin vào họ, hắn lại không làm được.
Thôi kệ đi. Dù sao đời này hắn cũng không cưới Ngô Lệ Nương nữa, vậy thì mọi chuyện sẽ không lặp lại.
Dù nghĩ như vậy, nhưng sau bữa cơm, hắn vẫn đem câu chuyện kiếp trước kể lại như một chuyện xa lạ, rồi hỏi gia gia nãi nãi về quan điểm của họ. Hắn muốn biết rốt cuộc họ đã nghĩ gì.
Chương nãi nãi ban đầu còn tiếc nuối cho người đàn ông trong câu chuyện. Bà cảm thấy hắn thật giống A Thụ nhà mình hiền lành, trung thực, dễ khiến người khác xót xa.
Nghe xong câu hỏi của Chương Thụ, bà suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Hẳn là vì nói ra cũng chẳng có ích gì. Nếu chuyện này bị phanh phui, cùng lắm thì người đàn ông ấy chỉ có thể bỏ vợ. Luật pháp triều ta vốn khoan dung, cùng lắm cũng chỉ khiển trách người phụ nữ kia vài câu, giam mấy ngày rồi lại thả ra.”
“Nhưng người đàn ông ấy thì sao? Không còn vợ, chỉ có một đứa con nhỏ sáu bảy tuổi, cha mẹ thì đã già yếu. Về sau hắn biết phải làm sao? Huống hồ, người vợ kia lại thông dâm với em trai hắn. Quan hệ huynh đệ chắc chắn cũng chẳng còn. Một người tính tình yếu đuối, không có ai giúp đỡ, có khi ngay cả cơm ăn cũng không có, thì phải làm thế nào?”
Chương Thụ tiếp tục hỏi: “Nếu hắn đã có một người mà mình thích, tại sao cha nương hắn lại nhất quyết bắt hắn cưới người phụ nữ kia?”
“Người hắn thích chắc hẳn cũng là kiểu hiền lành, mềm yếu. Một người như vậy làm phu lang đúng là dễ chung sống, nhưng hắn lại không có bản lĩnh lo cho gia đình. Nếu không có ai đủ cứng rắn để giữ nhà, thì lấy gì bảo vệ tổ ấm? Cưới một người đàn bà mạnh mẽ, mới có thể trụ vững trong nhà.”
Chương Thụ im lặng. Thì ra, trong mắt gia gia nãi nãi, họ đã cố gắng sắp đặt cho hắn điều tốt nhất có thể.
Chỉ là, sau đó, mọi thứ đã không đi theo hướng mà họ mong muốn.
Nói đi nói lại, vẫn là do chính hắn vô dụng, trách không được hai người phải lao tâm khổ tứ vì hắn như vậy. Có lẽ trong lòng họ, chỉ cần hắn còn tồn tại là quan trọng nhất, còn tôn nghiêm hay gì đó chẳng đáng bận tâm.
Cũng phải thôi, hắn thì có chỗ nào giống một người có tôn nghiêm chứ? Có lẽ trong cả thôn, không, cả huyện này cũng chẳng tìm đâu ra một kẻ vô dụng như hắn...
Trong tâm trạng tự chán ghét bản thân ấy, Chương Thụ ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, những chuyện của kiếp trước và kiếp này đan xen vào nhau, mỗi một chuyện đều là những lần hắn bị người khác bắt nạt.
Có lẽ chỉ khi nhìn từ góc độ của kẻ thứ ba, hắn mới có thể nhận ra bản thân yếu đuối đến mức nào. Dưới ánh mắt của chính mình, cuộc đời hắn chẳng khác nào một con chuột già co ro trong hang sâu không đáy—sợ hãi, rụt rè, khiến người khác chán ghét, thậm chí ngay cả hắn cũng muốn tự đánh mình một trận.
Chương Thụ tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Ngoài gia đình hắn ra, chắc chẳng ai để mặc một thanh niên trưởng thành ngủ thẳng giấc đến tận khi mặt trời lên cao như vậy.
Hắn lau mặt, đứng dậy ra khỏi phòng. Sau khi dùng nước giếng bên ngoài súc miệng, rửa mặt, hắn đi vào bếp. Trên chiếc bàn nhỏ, có một cái rổ đậy lại phần thức ăn dành cho hắn—hai chiếc bánh bao bột mì trắng và một bát dưa muối.
Hắn ăn bánh bao với dưa muối xong, tiện tay rửa sạch chén bát, rồi cầm lấy lưỡi hái, xuống ruộng.
Bây giờ đã là cuối tháng sáu, mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời, ánh nắng rực rỡ đến lóa mắt. Dù mới sáng sớm, nhưng nhiệt độ đã bắt đầu tăng lên.
Hắn đi chừng mười lăm phút, mới đến mảnh ruộng nhà mình, thấy gia gia nãi nãi đang cắt lúa mì. Không nói một lời, hắn liền cúi đầu xuống nhanh chóng cắt lúa.
Hai người tuổi đã cao, một lúc lâu sau mới nhận ra có thêm một người ngoài ruộng.
“A Thụ à, về nhà đi con. Việc này để bọn ta làm là được rồi, nhà mình đâu có nhiều ruộng như nhà khác. Con đi chơi đi.” Chương nãi nãi lau mồ hôi, xoa bóp eo, dịu dàng nói.
Nhưng Chương Thụ không còn giống như trước nữa. Nếu là trước kia, nghe nãi nãi nói vậy, hắn đã buông tay thật sự chạy đi chơi. Nhưng lần này, hắn vẫn tiếp tục cắt lúa, rồi nói:
“Gia gia nãi nãi, con đã trưởng thành rồi. Thêm hai năm nữa là phải cưới phu lang. Bây giờ không chịu làm việc, sau này làm sao tìm được người vừa ý chứ?”
Chương nãi nãi bật cười: “A Thụ nhà ta cũng biết nghĩ đến chuyện lấy phu lang rồi sao? Nhớ năm đó, cha con bằng tuổi con bây giờ còn nhát như cáy, gặp nương con thì ngay cả tiếng cũng không dám thốt ra.” Nói đến đây, giọng bà chợt trầm xuống, ánh mắt đầy xúc động: “A Thụ của chúng ta trưởng thành rồi!”
Chương Thụ nghĩ thầm, chẳng lẽ hắn không trưởng thành được sao? Phải mất hơn sáu mươi năm hắn mới thực sự lớn lên…