Chương Thụ cố gắng kiềm chế niềm vui của mình một ngàn lượng bạc?! Không phải hắn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, phía sau núi nơi đó bán vàng bạc châu báu gom lại tuyệt đối còn vượt xa một ngàn lượng.
Nhưng để tự mình kiếm được một ngàn lượng trong một lần thì đúng là trước nay hắn không dám nghĩ tới.
Mấy năm nay hắn dựa vào bán khoai mùa xuân, khoai mùa thu cũng tích góp được hai ba trăm lượng bạc, nhưng sau khi trừ chi phí, thật ra lãi ròng chỉ khoảng hai trăm lượng mà thôi. Mà số này vẫn là nhờ lần trước thiếu gia nhà họ Nam không thu phí vận chuyển của bọn họ.
Với tài sản hiện tại của hắn, muốn làm một chuyện lớn thì đúng là khá khó. Không nói đâu xa, ngay cái sân sau dùng để làm miến cũng đã quá nhỏ rồi.
Hơn hai mươi người đã chiếm hết chỗ, còn muốn để chỗ phơi miến nữa, nếu thêm người thì e là không đủ đất.
Người làm không thể tăng, thu thêm nhiều nguyên liệu cũng vô ích. Huống chi muốn mở rộng quy mô, chỉ riêng việc thu hoạch khoai mùa thu cũng phải đến nhiều thôn làng hơn, không thể cứ vài cân, mười mấy cân như trước rồi để dân làng gánh đi bán.
Chương Thụ đã bắt đầu tưởng tượng xem nên dùng một ngàn lượng này như thế nào. Sở Mạc thấy hắn chau mày không nói lời nào lại tưởng hắn không hài lòng với mức giá. Rõ ràng vừa rồi mặt hắn còn tỏ vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ là vì thấy giá thấp quá? Xem ra Chương lão bản này cũng là người làm ăn điềm tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT