Đa số người trong giới văn chương tuy không lên tiếng, nhưng trong lòng ai cũng đang âm thầm mong chờ Hà Tự Phi dự thi khoa cử. Dù gì thì cũng phải xem thử đệ tử nổi danh của núi Dư Minh là ngựa thật hay ngựa giấy.
Chu Lan Phủ tuy ít nói, nhưng lại rất tốt bụng, liền lên tiếng: “Tháng trước Tự Phi có một bài thơ luật ‘Vịnh Thu’ được khen ngợi rất nhiều, dạo gần đây vốn dĩ không định tham gia thi hội nhưng còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi huyện rồi, danh tiếng cũng ảnh hưởng không nhỏ đến thứ hạng, lúc này không thể sơ suất. Hai người các ngươi cũng vậy, Lục Hiền đệ cũng sẽ thi huyện, Cần Ích thì dự viện thí, vậy mà giờ còn rảnh đi hóng chuyện, thật là…”
Nói tới đây, hắn bắt đầu lộ vẻ lo lắng.
Huyện thành nhỏ như vậy, hồi trước Hà Tự Phi cùng Cao Thành An cùng nhau đến đây, sau đó lại đưa Trần Trúc ra mở lối riêng, chuyện này trong giới văn nhân chẳng thể giấu được ai. Tuy vậy, bởi vì trước đó Cao Thành An và Trần Vân Thượng bên kia đã mất thế, còn Hà Tự Phi xử sự không có chỗ nào sai, nên dù ai muốn cười chê cũng không có cớ để nói, chuyện đó dần dà cũng chẳng ai nhắc lại nữa.
Nhưng việc Hà Tự Phi và Cao Thành An trở nên lạnh nhạt, đó lại là sự thật không ai phủ nhận.
Một năm nay cũng chẳng mấy khi liên lạc, thế mà giờ Cao Thành An lại mời Hà Tự Phi đến thi hội vào thời điểm nhạy cảm này, khiến Chu Lan Phủ và mấy người còn lại theo bản năng cảm thấy hắn có ý đồ không tốt.
Thẩm Cần Ích nói: “Chẳng phải chỉ là làm thơ ngẫu hứng thôi sao, ta đâu phải chưa từng làm. Hơn nữa, Tự Phi giỏi thơ văn như vậy, vậy mà còn có kẻ rảnh rỗi nói hắn chuẩn bị sẵn thơ từ trước, đợi đến thi hội thì giả vờ ngẫu hứng. Vậy thì lần này ta cứ để Tự Phi tỏa sáng một phen, xem bọn họ có ê mặt không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play