Vinh Tụ là người địa phương, hắn có xe hơi riêng để xe ở khu sinh hoạt của trường chứ không phải khu giảng dạy, nên phải đi bộ một đoạn. Thang Nhạc sánh vai cùng Vinh Tụ đi về phía đó.

Thang Nhạc chợt nhớ lại hồi đại học, có vẻ như cậu từng đi nhờ xe của Vinh Tụ. Một cậu ấm giàu có không hề kín đáo, cậu cố gắng hồi tưởng lại, hình như mình đã đi ít nhất ba loại siêu xe khác nhau của Vinh Tụ, nhưng cậu ấm này chắc chắn còn nhiều loại xe khác mà mình chưa từng được ngồi.

Mặt trời không quá chói chang, nhưng Thang Nhạc không muốn bị nắng chiếu vào mặt.

Khi đi làm, ngồi cạnh Thang Nhạc là một nữ đồng nghiệp. Khi cậu khóc lóc kể lể về chuyện vẫn còn độc thân, thì cô vừa nhai khoai tây chiên giòn tan, vừa nói rằng đó là do lỗi của chính cậu.

Cô cho rằng lý do Thang Nhạc vẫn chưa có mối tình ổn định là vì cậu quá đen, mọi người không thích, lại thêm việc không chú ý đến chuyện ăn mặc, rất xuề xòa.

Nói thật thì, Thang Nhạc cũng chẳng đến nỗi nào, thậm chí còn có thể gọi là thanh tú, khá ổn. Cậu cũng cao, không đi giày đã cao 1m79 rồi, đi giày vào thì cũng chẳng kém cạnh gì những chàng trai 1m8.

Nhưng lạ kỳ thay, không hiểu sao cậu vẫn chưa tìm được một nửa kia, cứ như bị trúng phải lời nguyền độc thân vậy. Dù là thời sinh viên hay khi đã đi làm, những năm qua cũng không phải không có người thích cậu, cũng không phải chưa từng thích ai, nhưng cuối cùng vẫn chẳng đi đến đâu, nhiều năm rồi cứ mãi lẻ bóng.

Theo lời khuyên của đồng nghiệp, cậu bắt đầu chăm chút bản thân hơn, học cách làm đẹp chăm sóc da, ăn mặc, thậm chí còn cố gắng vượt qua cảm giác ngại ngùng đi ra ngoài che ô. Bởi vì cậu biết, phơi nắng nhiều sẽ khiến da nhanh lão hóa. Thời sinh viên, Thang Nhạc chẳng hề quan tâm đến chuyện ăn mặc, cứ thế mà sống. Cứ mỗi mùa hè qua đi, cậu lại đen thui như cục than. Nhưng giờ đây, khi đã là một người sợ giao tiếp xã hội 26 tuổi, cậu bắt đầu ý thức được việc chăm sóc bản thân để chống lão hóa.

Vừa đi, Thang Nhạc vừa cố gắng chọn những chỗ râm mát, trong lòng thầm nghĩ không hiểu sao Vinh Tụ có thể phơi nắng mãi mà vẫn trắng bóc như vậy, thật đáng giận.

Hồi đi nghĩa vụ quân sự, tình cờ Thang Nhạc được xếp vào cùng một tiểu đội với Vinh Tụ. Sau một tuần phơi nắng liên tục, Vinh Tụ vẫn trắng sáng như ngọc, còn những người khác thế nào cậu không biết. Cậu nhớ nhất là buổi diễn tập cuối khóa, Vinh Tụ với vai trò chỉ huy đứng hàng đầu dẫn đầu tiểu đội. Cả tiểu đội ai cũng đen như mực, chỉ có mình hắn trắng bóc như cây bạch dương, nổi bật giữa đám đông.

Cũng giống như hồi cấp ba, hắn vẫn giữ vẻ sang trọng khác biệt ấy. Sau khi kết thúc buổi tập, mọi người ngồi nghỉ trên bãi cỏ, Vinh Tụ khoanh chân ngồi thẳng lưng, tay áo cũng chẳng hề xắn lên, trong khi những người khác nóng đến nỗi lả ra như những con chó chết, quần áo xộc xệch hết cả.

Thang Nhạc ngồi cạnh hắn, thấy trên trán hắn đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi mà vẫn không chịu tháo mũ. Buổi tập đã kết thúc rồi mà, chẳng ai để ý đến họ nữa, vậy mà hắn vẫn cố giữ hình tượng.

Thang Nhạc thầm chê hắn làm quá, nhưng vì mới vào đại học nên cậu chưa kiểm soát được biểu cảm lắm. Vừa nghĩ xong, cậu đã bị bắt quả tang. Vinh Tụ liếc cậu một cái nhưng chẳng nói gì, rồi lại quay đi, khiến Thang Nhạc lo lắng hồi hộp một lúc lâu.

Khi cả hai định lên xe thì Vinh Tụ dừng lại, điện thoại hắn reo lên.

Thang Nhạc nghĩ chắc là bữa ăn này tiêu rồi. Vì sau khi nghe máy, sắc mặt của Vinh Tụ trở nên khá nghiêm trọng. Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, hắn đã lấy lại vẻ bình tĩnh và xin lỗi Thang Nhạc: "Xin lỗi nhé, chúng ta có lẽ phải ăn trễ một chút rồi, tôi có việc phải giải quyết."

Thang Nhạc vốn đã cảm thấy đói bụng, giờ còn phải đợi thêm, cậu đợi được bao lâu chứ.

Hơn nữa, chiều nay còn có lớp, mặc dù cũng muốn đi ăn ngon với Vinh Tụ, nhưng thôi vậy. Thang Nhạc nói:"

"Không sao đâu, tôi đi ăn căng tin là được rồi."

Vinh Tụ mở cửa xe rồi ngồi vào, trước khi đóng cửa, hắn hỏi Thang Nhạc:

"Cuối tuần cậu rảnh không?"

"Có lẽ là rảnh." Thật ra Thang Nhạc cũng không chắc lắm, vì cậu quên mất lịch học rồi. Nhưng mà được thiếu gia này mời ăn cơm, chắc chắn là đồ ngon lành, nghỉ học một buổi cũng đáng.

Thang Nhạc đói cồn cào, dù trong đầu vẫn còn hơi rối bời, nhưng mà thôi, cứ ăn no đã rồi tính.

Đời người có cái gì quan trọng bằng chuyện ăn uống chứ, gặp chuyện gì cũng phải ăn đã.

Thang Nhạc đang hí hửng đi đến căng tin thì bỗng nhiên tối sầm mặt, đầu đau như búa bổ, đau đến nỗi cậu quỳ thụp xuống đất, ôm đầu bất lực.

Cậu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy một quả bóng rổ ngay trước mặt, trong lòng thầm chửi rủa.

Thật là xui xẻo, lại bị bóng đập trúng đầu.

Mấy người đang chơi bóng trên sân giật mình chạy lại xem cậu thế nào.

Có người ôm Thang Nhạc vào lòng, hỏi:

"Bạn học, bạn không sao chứ? Cậu đừng nhắm mắt lại."

"Bạn học, tôi đưa bạn đi bệnh viện ngay bây giờ, đừng ngủ nhé!"

Trong lòng Thang Nhạc nổi cơn tam bành, tôi đâu có chết đâu mà các cậu làm như thể tôi sắp sửa trút hơi thở cuối cùng ấy.

Cậu nghiến răng nói: "Câm miệng."

Không biết là do cậu nói nhỏ quá hay sao mà mấy người kia cứ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lải nhải nỗ lực "cứu chữa" cậu bằng những lời nói.

Có một chiếc xe đậu gần đó liền nổ máy và nhanh chóng đưa Thang Nhạc đến bệnh viện. Thế là một chàng trai cao lớn như Thang Nhạc lại bị mấy thiếu niên chơi bóng ôm như công chúa rồi đưa đi cấp cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play