Người đụng trúng cậu, cậu hoàn toàn không quen biết. Cậu bị bế lên như một người sắp hấp hối, hết kiểm tra này đến xét nghiệm nọ. Trong đầu Thang Nhạc chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng phải sảnh bệnh viện có xe lăn sao? Sao cứ phải ôm cậu như thế này?

Nhưng dù có hỏi thì câu trả lời cũng chỉ có một: Làm vậy nhanh hơn.

Bệnh viện tuyến ba trong thành phố lúc nào cũng đông nghịt người, cậu chẳng biết đối phương đã đi đường nào, chỉ thấy mình chẳng cần xếp số, cứ thế được bế thẳng vào, làm thủ tục rồi đưa đi chụp CT ngay lập tức.

Đến khi tất cả kiểm tra xong xuôi, cậu được sắp xếp vào giường bệnh truyền dịch, lúc này Thang Nhạc mới nhận ra mình đang ở phòng đơn.

Trời ạ, chuyện này thật khó tin!

Lẽ nào kiếp trước trước khi chết, cậu đã ước nguyện điều gì đó, và bây giờ nó trở thành hiện thực?

Cậu thật sự có thể đi trên con đường "ngồi không cũng có tiền" sao?

Dù sao thì ở Hoa Thành, ngay cả một tấm hoành phi* rơi xuống cũng có thể đè trúng ba vị quan chức. Thang Nhạc nhìn chằm chằm chai dịch truyền, thầm nghĩ chẳng lẽ mình sắp phát tài rồi? Mặc dù không phải bị xe Rolls Royce đâm trúng mà chỉ là bị quả bóng nện phải, nhưng lỗi không nằm ở cậu.

*Biển gỗ lớn có khắc chữ Hán, thường treo ngang giữa gian nhà để thờ hoặc trang trí.

Giờ cậu cần xem xét thân phận của người gây chuyện, địa vị quá cao thì không dám động vào, quá thấp thì ngại đòi nhiều.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cậu không nhịn được mà hỏi:

"Sao cậu có thể lấy được số khám vậy?"

Cậu hỏi người trực tiếp gây chuyện. Hai người đi cùng đã rời đi sau khi cậu truyền dịch, chỉ còn lại người này - người đã nện trúng cậu. Trên đường đến bệnh viện, cậu đã nghe đồng đội gọi tên cậu ta: Tưởng Tầm.

Hiện tại, Tưởng Tầm đang ngồi bên giường bệnh, cẩn thận gọt táo cho cậu.

Người này có đôi mắt đen láy sáng ngời, tóc không quá dài, trên tai còn đeo một chiếc khuyên đá obsidian. Khi nói chuyện, khóe miệng mang theo ý cười, lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn.

Ngay khi nhìn rõ mặt người này, Thang Nhạc liền tuyệt vọng.

Cậu đột nhiên nhớ lại lời nữ đồng nghiệp từng nói: Cậu độc thân là vì không biết chăm chút ngoại hình, da lại không trắng bây giờ con gái đều thích người có nước da trắng trẻo.

Trước đây cậu xem lời đồng nghiệp như chân lý, cho rằng da ngăm là xấu. Nhưng lúc này, cậu phát hiện mình sai rồi.

Hoàn toàn không phải vấn đề da trắng hay đen chỉ là do người này quá đẹp trai mà thôi!

Cậu không tin trên đời lại không có ai theo đuổi Tưởng Tầm!

Vậy rốt cuộc tại sao cậu lại độc thân chứ???

Nhưng mà... đây không phải là lúc để cảm thán chuyện này. Việc cậu ta đẹp trai hay không chẳng liên quan gì đến cậu, chuyện quan trọng bây giờ là tiền bồi thường. Dù kết quả kiểm tra vẫn chưa có, nhưng nắm rõ thân phận đối phương sẽ giúp cậu dễ dàng đưa ra con số phù hợp hơn.

Tưởng Tầm đưa miếng táo đã gọt sạch vỏ cho cậu, thản nhiên đáp:

"Mua số khám từ dân phe vé trên mạng thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play