Dưới cái nắng gay gắt giữa trưa, Đường Thời An trốn trong nhà tránh nóng, tiện thể xem xét trong phòng còn lại thứ gì. Thật thảm hại, lục tung cả gian nhà cũng chỉ có hai bộ quần áo để thay, ngay cả một đồng xu cũng không thấy.
Ngửi mùi trên người, hắn cảm thấy có chút khó chịu, bèn cầm quần áo đi ra nhà bếp. Cửa vừa đóng, hắn liền cởi sạch đồ, dội toàn bộ số nước còn lại lên người. Cũng may đang là mùa hè, tắm nước lạnh vẫn chịu được. Không có khăn lau, hắn cũng chẳng muốn lấy quần áo thay thế, cứ để tự nhiên hong khô.
Xem ra hắn chỉ có hai gian nhà, một để ngủ, một làm bếp. Cái sân rách nát này đến trộm cũng không buồn ghé qua, nhìn qua cũng đủ biết chẳng có gì đáng giá. Mái nhà lợp tranh, mà tranh dùng lâu rồi thì ngày mưa sẽ dột. Trong trí nhớ của nguyên chủ, chưa từng có lần nào tu sửa. Mùa hè mưa nhiều, nếu đến mùa mưa mà chưa thay tranh mới, thì cứ xác định sống chung với nước.
Xuyên không đúng là không chọn ngày, lại còn xuyên về cổ đại. Hắn, một đứa sinh ra và lớn lên trong thành phố, đừng nói đến trồng trọt, ngay cả nấu ăn còn chẳng ra hồn.
Trước kia hắn cũng từng đọc mấy loại tiểu thuyết kiểu này, nhân vật chính luôn có bàn tay vàng siêu cấp. Tùy tiện lên núi là nhặt được nhân sâm, đào cái hố là có thỏ ngu nhảy vào, làm ít bánh ngọt là có thể phát tài. Nhưng còn hắn? Hắn không nhận ra nhân sâm, có gặp cũng coi như cỏ dại; đào hố thì chưa chắc động vật rớt xuống, mà chính hắn lại dễ sa chân trước; còn làm bánh ngọt? Hắn ngay cả cơm còn nấu không xong.
Đường Thời An trở về phòng, ngã xuống giường, than trời trách đất. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có mỗi một kỹ năng là từng xem video về cách làm than. Nhưng giờ là mùa hè, than chẳng ai dùng. Ngay cả Bạch Cư Dị còn viết "Bán than ông", cho thấy bán than cũng chẳng phải nghề tốt.
Lăn qua lộn lại, vẫn không nghĩ ra cách gì hay, hắn quyết định buổi chiều lên núi xem sao, biết đâu lại tìm được sinh kế nào đó?
Đến quá nửa giờ Thân, mặt trời đã bớt gay gắt, Đường Thời An cầm theo một bó dây thừng và con dao chặt củi rồi đi vào rừng. Khu vực ngoài rừng thường có người trong thôn đến nhặt củi và hái rau dại, nên không có nguy hiểm gì. Nhưng đi sâu vào trong, động vật hoang dã như thỏ, chồn, lợn rừng xuất hiện nhiều. Nếu chạm trán lợn rừng, ngay cả thợ săn giàu kinh nghiệm cũng khó đối phó.
Hắn không dám đi quá xa, trước tiên cứ nhặt đủ củi đã. Trên đường, hắn tình cờ thấy vài loại dược liệu, trong đầu lập tức hiện ra tên và công dụng của chúng. Lúc này, Đường Thời An mới nhớ nguyên chủ từng học chút ít dược lý từ cha. Dù không biết chữa bệnh, nhưng ít ra vẫn nhận ra thảo dược. Lần sau lên trấn, hắn sẽ hỏi xem có ai thu mua dược liệu không, may ra kiếm được chút tiền.
Tuy nhiên, hắn chỉ nhận ra những loại đã từng thấy, còn nhân sâm thì hoàn toàn không có ấn tượng. Nguyên chủ chắc chưa từng thấy thứ đó, mà nơi này cũng không dễ gì tìm được.
Đi loanh quanh cả buổi, nhặt đủ củi, hắn còn thấy rất nhiều loại trái cây hoang dã. Mùa hè, trái cây chín rộ, nào là nho rừng, đào dại, mận, hạnh. Nhìn đống quả, hắn chợt lóe lên ý tưởng—đây chẳng phải cơ hội kiếm tiền sao? Có gì hợp với mùa hè hơn nước trái cây ướp lạnh?
Làm đá cũng không khó, chỉ cần tiêu thạch. Mà may thay, tiêu thạch ở thôn này có rất nhiều, chỉ cần thu gom, ngâm nước rồi lọc phơi khô là có thể dùng. Quan trọng là tiêu thạch có thể tái sử dụng, đúng là một vụ làm ăn không vốn.
Càng nghĩ càng thấy ý tưởng này khả thi, hắn quyết định hái một ít quả về thử nghiệm. Tiện tay mang theo dây thừng và dao, Đường Thời An cởi áo ngoài, bó củi lại thành một bó, rồi trải áo xuống đất, chất đầy trái cây lên đó.
Bận rộn suốt một canh giờ, Đường Thời An cuối cùng cũng làm xong. Nhưng khi chuẩn bị cõng bó củi xuống núi, hắn mới sực nhớ trong nhà không có thùng để lọc tiêu thạch.
Trời cũng đã xế chiều, Đường Thời An quyết định đến nhà Bạch Nhiễm Hi ở đầu thôn phía đông, mang chút trái cây sang biếu rồi tiện thể mượn một cái thùng gỗ. Tối nay hắn còn định ra sông bắt cá, nếu mượn được chút gia vị nữa thì càng tốt.
Dựa vào ký ức, Đường Thời An tìm được nhà của Bạch Nhiễm Hi. Ngôi nhà này cũng chẳng khá hơn nhà hắn là bao, chỉ có điều hàng rào vẫn còn nguyên vẹn, không thủng lỗ chỗ như nhà hắn.
Cửa trông chắc chắn hơn một chút, nhưng khi gõ cửa, Đường Thời An cũng không dám dùng sức, sợ gõ hỏng thì hắn cũng không có gì để đền. “Bạch ca nhi, có nhà không?”
Giữa trưa nay, Bạch Nhiễm Hi đã nấu con cá mà Đường Thời An mang đến, có thể nói đây là bữa ăn ngon nhất trong năm của cậu và Viễn Nhi ở Dương gia thôn. Viễn Nhi thậm chí còn ăn đến no căng bụng mới buông đũa.
Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Nhiễm Hi ra mở cửa. “Đường đại ca, huynh tìm ta có chuyện gì sao?”
“Ta lên núi nhặt củi tiện tay hái được ít trái cây, mang sang cho hai người, cho tiểu hài tử ăn vặt.” Đường Thời An lấy nho rừng, hạnh dại ra đưa cho Bạch Nhiễm Hi.
“Cảm ơn Đường đại ca, trái cây vẫn còn ấm này. Hay là tối nay huynh ở lại ăn cơm rồi hẵng về đi.” Bạch Nhiễm Hi nhận lấy, trong lòng có chút thắc mắc vì sao Đường Thời An đột nhiên đối tốt với hắn và Viễn Nhi. Nhưng đã nhận nhiều như vậy, cậu cũng muốn cho đi một ít, như vậy mới giữ được tình cảm cân bằng.
“Không cần đâu, ta chỉ là mang ít đồ ăn qua thôi, tiện thể hỏi nhà ngươi có thùng gỗ không, có thể cho ta mượn dùng một chút được không?” Đường Thời An đổi cách diễn đạt một chút, nhưng nói chuyện vẫn còn thiếu khéo léo.
“Có chứ, Đường đại ca chờ một lát, ta vào lấy.” Bạch Nhiễm Hi xoay người vào nhà, lúc này Tiểu Nê Thu từ trong phòng chạy ra.
“Đường thúc thúc, cá ngon lắm!” Đứa bé cười tươi, khuôn mặt tràn đầy nét ngây thơ.
“Tiểu Nê Thu thấy ngon thì tối nay thúc thúc lại mang thêm cho.” Đường Thời An bất giác nảy sinh chút tình thương của một bậc cha chú, dù chưa biết có bắt được cá hay không, nhưng cứ mạnh miệng trước đã.
Trước đây hắn chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào ngoan ngoãn như Tiểu Nê Thu, mà thằng bé lại đáng yêu nữa. Chỉ có điều, khuôn mặt nhỏ nhắn kia gầy quá, nhìn mà thấy xót xa. Nhưng cũng đúng thôi, Bạch Nhiễm Hi chẳng biết làm gì, lại còn phải nuôi một đứa nhỏ, có thể sống qua ngày đã là tốt lắm rồi.
“Thật sao? Nhưng cha nói không thể cứ nhận đồ của người khác mà không đáp lại. Đường thúc thúc cho con cá ăn, nhưng con lại không có gì để tặng thúc thúc.” Tiểu Nê Thu nhăn mặt lại, trông rất rầu rĩ.
Nhìn đứa nhỏ giả bộ làm người lớn mà Đường Thời An không nhịn được, giơ tay nhéo nhẹ khuôn mặt bầu bĩnh. Da trẻ con mềm mịn, sờ vào thật thích. “Tiểu Nê Thu, cha ngươi nói không sai, nhưng mà, chỉ cần mỗi ngày con cười với Đường thúc thúc là coi như đã đáp lễ rồi.”
"Kia tốt, ta nhất định mỗi ngày đều cười với Đường thúc thúc." Tiểu Nê Thu như đã suy nghĩ kỹ, liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Bạch Nhiễm Hi cầm thùng gỗ ra, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại này. Nhìn thấy Đường Thời An đang ngồi xổm trước cửa trêu chọc Viễn Nhi, y im lặng một lúc rồi mới tiến lên.
"Đường đại ca, thùng đây." Bạch Nhiễm Hi đưa thùng qua, đồng thời kéo Tiểu Nê Thu về phía sau. Không phải y có lòng nghi ngờ quá đáng, nhưng Đường Thời An đột nhiên đối xử tốt với cậu và Viễn Nhi như vậy, hết mang cá rồi lại mang đồ ăn qua, khiến y không khỏi cảnh giác. Nếu nói vì chuyện đổi thiếp canh mà thay đổi thái độ thì cậu không tin, hắn chỉ sợ người này có ý đồ khác, lỡ như muốn bán Viễn Nhi cho bọn buôn người thì cũng không phải không có khả năng.
"Nhiễm Hi, cảm ơn." Đường Thời An suy nghĩ một chút về mối quan hệ hiện tại của hai người, cảm thấy gọi "Bạch ca nhi" có phần xa lạ, liền đổi thành "Nhiễm Hi". Sau đó, hắn cầm thùng rời đi ngay. Hắn đương nhiên nhìn ra sự đề phòng của Bạch Nhiễm Hi, điều này cũng dễ hiểu thôi. Ai mà chẳng nghi ngờ khi bị một kẻ nổi tiếng là cặn bã bỗng nhiên đối xử tốt với mình?
Giờ hắn cũng chỉ có thể chấp nhận hậu quả từ những hành động trước kia của nguyên chủ. Ở thời đại phong kiến này, tốt nhất là không nên thể hiện quá khác thường, mọi sự thay đổi đều phải từ từ.
Trở về nhà, Đường Thời An không nghỉ ngơi mà đặt đồ xuống rồi lập tức ra bờ sông. Đã hứa với Tiểu Nê Thu thì phải giữ lời. Về phần Bạch Nhiễm Hi có đề phòng hay không cũng chỉ là tạm thời, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Vẫn là con sông ban sáng, nước lúc này vẫn còn ấm, có thể thấy mặt trời hôm nay chói chang thế nào. Cá không dễ bắt, nếu chỉ đứng một chỗ chờ thì chẳng được gì, Đường Thời An dứt khoát lội xuống nước, đi tới đi lui để dọa bọn cá hoảng sợ.
Làm vậy không chỉ khiến cá động, mà bùn đất dưới đáy sông cũng bị khuấy lên, nước sông trong vắt nhanh chóng trở nên đục ngầu. Đúng như câu "nước đục dễ bắt cá", Đường Thời An ghé sát xuống nước, quan sát chỗ nào có cá động liền vung tay bắt ngay.
Nhìn đống chiến lợi phẩm đầy ắp trên bờ, hắn không khỏi hài lòng. Hắn dùng cỏ buộc cá lại, sau đó ung dung xách lên đi về nhà. Lúc này, những người làm đồng cũng đã trở về, khói bếp bốc lên từ các mái nhà, ai nấy đều chờ ăn cơm tối.
Tuy Đường Thời An không được người trong thôn chào đón, nhưng khi thấy hắn xách cá về, không ít người vẫn nuốt nước miếng.
"Đường Càng à, lần này lại trộm cá ở đâu thế? Không sợ bị người ta đuổi theo đánh cho một trận à?" Người mở miệng chính là Dương Lý Thị, kẻ nổi tiếng lắm chuyện nhất thôn, suốt ngày chỉ thích bàn tán chuyện người khác.
Ban đầu, Đường Thời An còn không phản ứng lại khi nghe người ta gọi "Đường Càng", nhưng khi nhận ra ý tứ trong lời nói, hắn lập tức hiểu ra. Chẳng phải bà ta đang mỉa mai nguyên chủ hay sao? Đúng rồi, trước đây nguyên chủ có biệt danh là "Đường Càng".
Về khoản ăn nói, Đường Thời An chưa từng thua ai. "Lý thẩm đây là mắt mù hay sao vậy? Cả thôn, cả ngoài thôn có mấy ai giống ta, rảnh rỗi đi sông mò cá chứ?"
Trong thôn có một lão già bị mù, câu này của hắn rõ ràng là đang nói Dương Lý Thị cũng chẳng khác gì lão đó. Quả thực, bắt cá không hề dễ, đến mùa vụ, chẳng ai có thời gian rảnh như hắn mà đi mò cá cả.
"Thằng ranh nhà ngươi, nhàn rỗi vô công rồi nghề mà còn dám lớn lối! Bảo sao chỉ xứng với cái hồ ly tinh trong thôn!" Dương Lý Thị bị chặn họng, đương nhiên không phục. Bà ta cũng chẳng sợ Đường Thời An, dù có đánh nhau thì hắn cũng chẳng thắng nổi một người đàn bà suốt ngày cầm cuốc làm đồng như bà ta.
Đường Thời An là người rất bênh vực người nhà. Dù hắn không thích nam nhân, chuyện hôn ước với Bạch Nhiễm Hi cũng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng dù sao Bạch Nhiễm Hi hiện tại cũng xem như là người của hắn. Nếu để người ta sỉ nhục như vậy mà hắn không đứng ra, thì còn đáng mặt đàn ông hay sao?
"Ta rảnh rỗi cũng còn hơn nhi tử của Lý thẩm. Học bao nhiêu năm mà chữ cũng chẳng nhận ra được hết, ngày nào lên lớp cũng bị tiên sinh phạt."
Nguyên chủ tuy không có gì giỏi, nhưng chuyện bát quái trong thôn thì nắm rõ.
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu thạch dùng để làm băng và có thể ăn được, thật sự có thể ăn. Trên Baidu có hướng dẫn chi tiết quá trình, đừng hỏi lại trong phần bình luận nữa, ta trả lời mệt rồi.