Vệ Đàn Sinh vừa tỉnh lại, một đám người không dám lại gần hắn, chỉ để hắn dựa vào thân cây nghỉ ngơi.

Cả người hắn ướt sũng, những thứ bẩn thỉu trên người bị nước tưới vào càng thêm khó ngửi, khiến những người xung quanh không muốn ở lại đây lâu.

Công việc chăm sóc Vệ Đàn Sinh, tự nhiên mà vậy mà rơi xuống người nhỏ tuổi nhất là Tích Thúy.

Mấy người đi tới còn dặn dò một câu, "Lão Lục, những chuyện khác ngươi không cần phải xen vào, đừng để thằng nhãi này chết là được."

Đám sơn phỉ trên núi Biều Nhi phần lớn là người trong thôn Biều Nhi, mấy năm trước huyện Thanh Dương đại hạn, thôn làng thấy không sống nổi, một đám lưu dân mới kết bè kết đảng, dựa vào cướp bóc mà sống.

Trong trại ai nấy đều là từ địa ngục người ăn thịt người bò ra, nhìn quen chuyện đổi con cho nhau ăn, huống chi, bản thân mình cũng không phải chưa từng ăn thịt người, đã sớm không còn lương tâm gì đáng nói.

Bộ dạng của Vệ Đàn Sinh, trong mắt bọn họ căn bản không đáng gì, không đáng để bọn họ tốn bất kỳ tâm tư nào.

Người trong thôn Biều Nhi vốn là một tông tộc, ít nhiều đều có quan hệ họ hàng. Thân thể của Tích Thúy, tên là Lỗ Phi, đứng hàng thứ sáu, lớn lên tuy dữ dằn như Lý Quỳ, nhưng tuổi cũng không lớn, khuôn mặt béo núc ních dưới bộ râu ria xồm xoàm trông còn có chút đáng yêu.

Ý thức của Vệ Đàn Sinh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, dựa vào thân cây ngơ ngác.

Bụi bẩn trên mặt hắn cũng bị nước rửa trôi đi không ít, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc tạc, mày như núi xa, mắt tựa điểm sơn, như đồng tử dưới tòa sen của Quan Âm, tuy rằng còn chưa trổ mã, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra dung mạo tuấn mỹ sau này có danh Tiểu Bồ Tát.

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Tích Thúy ngồi xổm trước mặt hắn hỏi.

Nghe thấy tiếng nàng, nam đồng quay đầu nhìn nàng một cái.

Đôi mắt hắn đen trắng rõ ràng, ánh lên chút nước, khuôn mặt ửng hồng dưới ánh nắng càng thêm đỏ ửng.

Chỉ nhìn nàng một cái, hắn liền dời tầm mắt, nhìn về phía những cành cây vươn xuống của cây hòe.

Cành lá rậm rạp um tùm, như một tòa Phật tràng lật ngược.

Vệ Đàn Sinh không có ý định nói chuyện với nàng, Tích Thúy cũng không giận.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe."

Bộ dạng hắn mờ mịt như vậy, Tích Thúy thậm chí có chút muốn xoa đầu thằng nhóc này.

Trên thực tế, nàng cũng làm như vậy.

Những sợi tóc ướt dầm dề hỗn độn dính vào thái dương, càng làm nổi bật làn da trắng như sứ.

Nhưng làm xong, Tích Thúy liền hối hận.

Tóc Vệ Đàn Sinh không biết bao lâu rồi chưa gội, xúc cảm dính nhớp dưới tay thật ghê tởm.

Giọt nước theo sợi tóc lăn xuống lông mi, nam đồng cũng không lau, mặc cho nó lăn xuống vào mắt.

Tích Thúy giơ tay áo, chủ động lau cho hắn.

Vệ Đàn Sinh quay mặt đi.

Có phải trên người nàng quá hôi không? Tích Thúy cúi đầu ngửi ngửi một chút.

Mùi nam tính xộc thẳng vào mũi Tích Thúy khiến nàng nhíu mày.

Suy xét đến việc Vệ Đàn Sinh bị cảm nắng còn rất khó chịu, Tích Thúy không quấy rầy hắn, cũng không rời đi mà nàng ngồi bên cạnh hắn, chán nản kéo kéo râu của mình.

Tuyến mồ hôi của Lỗ Phi phát triển, lông tóc rất nhiều, da dày thịt béo, kéo cũng không thấy đau.

Mãi cho đến khi nam đồng bên cạnh rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng.

"Khát." Giọng hắn nhẹ nhàng như mèo con, khàn đặc đến không ra hình dạng.

Không ngờ Vệ Đàn Sinh lại chủ động nói chuyện với mình, Tích Thúy ngẩn người rồi lập tức phản ứng lại, "Ngươi chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi một bát nước."

Vệ Đàn Sinh chủ động nói chuyện với nàng, điều này cho thấy, nàng vẫn còn rất có khả năng tương tác?

Tích Thúy xoa xoa khuôn mặt đen xì râu ria xồm xoàm của mình.

Nàng múc một bát nước, đưa chiếc bát sứ vỡ cho Vệ Đàn Sinh.

Hắn dường như thật sự khát khô cả họng, chật vật bưng bát rót vào miệng, nước chưa kịp nuốt đã chảy theo mép bát xuống quần áo.

Có lẽ là uống vội quá, nam đồng bị sặc nước, bát trên tay cũng không cầm chắc, "Phanh" một tiếng, vỡ tan tành.

Mà hắn không kịp bận tâm những thứ đó, nắm cổ áo ho đến như không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Tích Thúy hoảng sợ, vội vỗ lưng giúp hắn  thuận khí.

Bất quá nàng xem nhẹ sức lực của thân thể này, không khống chế được lực đạo, bàn tay to rộng đen sạm vỗ vào sống lưng mảnh khảnh của nam đồng, khiến hắn lảo đảo.

Mất hơn nửa ngày, Vệ Đàn Sinh mới hoàn hồn, đôi mắt càng thêm long lanh.

Hắn phát ra những âm thanh khe khẽ trong cổ họng, chậm rãi ngẩng đầu, nhưng không nhìn Tích Thúy.

Tích Thúy theo ánh mắt hắn, thấy chiếc bát sứ đã không thể cứu vãn trên mặt đất.

Trong mắt hài tử lộ ra vài phần sợ hãi.

"Không sao."

Tích Thúy vội vàng lại vỗ vài cái vào lưng hắn, lúc này khống chế được lực đạo, nhẹ nhàng, coi như trấn an.

"Bát này vốn dĩ đã rất vỡ rồi," Tích Thúy thu hồi tầm mắt, nói với Vệ Đàn Sinh, "Vỡ cũng không sao cả."

Vệ Đàn Sinh rốt cuộc nhìn nàng.

Không biết có phải vì bóng cây hòe hay không, đôi mắt đen láy của hắn ẩn hiện vài phần màu đỏ tím.

Sự sợ hãi trong đôi mắt vẫn chưa tan hết, nhưng lại dâng lên vài phần hoang mang và khó hiểu.

=

Tên sơn phỉ mặt đen nhìn hắn, vỗ trán, như nhớ ra điều gì.

"Ngươi có đói không, ta đi lấy cho ngươi một bát cơm." Hắn hỏi.

Vệ Đàn Sinh do dự một thoáng, gật đầu.

Hắn kỳ thật không đói, đầu hắn rất váng, dạ dày cũng rất khó chịu, cồn cào như sóng cuộn biển gầm, muốn nôn nhưng không nôn được. Nhưng hắn biết, hắn cần phải ăn một chút gì đó, hiện tại toàn thân đều không nhấc nổi sức.

Nếu hắn muốn trốn thoát, thì cần phải bồi bổ thân thể cho tốt.

Tích Thúy lại về căn nhà tranh, bưng cơm của hắn ra.

Cơm của hắn căn bản không thể gọi là cơm, non nửa bát bí đỏ trộn chút đậu que, mềm nhũn nát nhừ, hồ thành một màu sắc kỳ quái.

Vệ Đàn Sinh thò tay nhận lấy, rũ mắt, không một tiếng động mà cúi đầu ăn, ăn được một nửa thì dừng lại, cảm thấy buồn nôn.

Một lát sau, mới nắm chặt đũa tiếp tục ăn, ăn hết nửa bát bí đỏ này đến sạch bách.

Tích Thúy thấy hắn đáng thương nên quyết định không ôm hắn về nhà tranh nữa.

Chỗ đó vừa tối vừa bẩn, mùa hè không thông gió, ngoài phòng tuy rằng nóng một chút, tốt xấu còn có bóng cây che bớt.

Vệ Đàn Sinh ăn cơm xong, có chút buồn ngủ, hắn trông vẫn còn lờ đờ uể oải, không tỉnh táo lắm, dựa vào thân cây nhắm mắt lại ngủ.

Hắn ngủ một mạch đến chạng vạng.

Ánh nắng chiều nhuộm đỏ cả bầu trời.

Đến giờ này, hơi nóng cuối cùng cũng tan bớt, những người khác lục tục kéo nhau ra hóng mát.

Hắn vẫn dựa vào thân cây, vẫn không ai để ý đến hắn.

Vệ Đàn Sinh lặng lẽ nhìn đám hán tử trước mặt cao giọng cười đùa, tay áo che khuất bàn tay, chậm rãi xoa chân trái.

Rất đau.

Hắn dĩ nhiên là hận đám sơn phỉ này, chỉ là hiện giờ thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, hẵn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng mà sống tạm qua ngày.

Tích Thúy sợ người khác nhận ra mình là hàng giả nên cũng không xông vào góp vui, chỉ ngồi bên cạnh Vệ Đàn Sinh nghe bọn họ kể chuyện cười tục tĩu. Kể nhà ai trong thôn có cô nương xinh đẹp, lần trước cướp được tiểu thiếp của phú thương nọ xinh đẹp ra sao.

Tích Thúy luôn cảm thấy hài tử ở tuổi này nghe những chuyện này không tốt, nhưng thấy vẻ mặt hắn trầm mặc, lại cảm thấy hắn căn bản không nghe lọt tai mà chỉ đang ngơ ngẩn, dường như đang suy nghĩ chuyện của mình.

Ánh nắng chiều phủ lên làn da trắng như sứ của chàng một lớp lụa mỏng màu hồng, lông mi chàng rất dài, vừa dài vừa cong, rất đẹp. Tích Thúy nhìn mà vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.

Đang thất thần, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cãi cọ ồn ào, gọi nàng cùng đi uống rượu.

Tích Thúy theo tiếng đi qua, xuyên qua đám người ồn ào náo nhiệt, liếc mắt đã chú ý tới một người nam nhân ngồi ở đầu bàn.

Người nam nhân có đôi mắt đen như đêm tối, ánh mắt mang ý cười nhìn mọi người trước mặt.

Hắn thân hình cao lớn, cơ bắp cường kiện, như một con báo đen nhanh nhẹn. Da dẻ màu lúa mạch khỏe mạnh, ngũ quan góc cạnh sắc sảo, vết sẹo như con trùng xấu xí từ mi tâm đến môi trên, trông đáng sợ.

Trên người hắn dường như có một loại mị lực đặc biệt khiến người ta không thể rời mắt, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, ồn ào ra sao, ánh mắt người khác luôn vô thức dừng lại trên người hắn.

Tích Thúy phát hiện, trên vai hắn còn có một con khỉ nhỏ đang nhìn quanh, đôi mắt láo liên, không hề sợ sệt.

Người nam nhân kia không nhìn nàng, nhưng nàng vừa ngồi xuống, hắn đã chú ý tới nàng giữa đám người ồn ào này.

"Lão Lục, lại đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play