Đỗ Tư Năm sửng sốt, chợt thấy trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, sau đó lại mỉm cười nhẹ nhõm.
Ánh mắt hắn sáng rực nhìn Trình Nam, như muốn khắc ghi hình ảnh cuối cùng của người ấy vào tim.
Hắn lại nhìn chiếc trâm ngọc trên đầu Trình Nam, là quà sinh thần năm xưa hắn tặng. Mẫu mã giờ đã lỗi thời, nhưng người ấy vẫn còn đeo.
Đỗ Tư Năm lặng lẽ nói:
“Lo cho bản thân cho tốt, tìm một mối hôn sự khác. Trong phòng ngủ vẫn còn ít của để dành, bức thư họa treo trong thư phòng cũng bán được chút tiền.”
“Nếu không thì về quê đi. Những năm qua theo ta chịu nhiều thiệt thòi, hãy trở về tìm một người thương, sống cuộc đời bình dị, từng ấy của cải là đủ sống an yên cả đời. Về sau…”
“Không cần!”
Đỗ Tư Năm cúi đầu nhìn Trình Nam. Gương mặt người ấy cứng cỏi, nhưng lại ẩn chứa nỗi tủi thân vô tận.
Phải rồi, đi theo hắn, cậu đã chịu quá nhiều thiệt thòi. Cuối cùng còn bị coi là phu lang của tội thần. Tuy nhờ chiếu chỉ hoàng đế, mình giữ được mạng, người nhà không bị liên lụy, nhưng mọi chuyện vẫn không như xưa nữa.
Trình Nam ngẩng đầu nhìn Đỗ Tư Năm, ánh mắt chan chứa yêu thương.
“Ta đã nói là không cần. Ta không cần của cải, không cần tranh chữ, cũng không cần ai khác làm phu quân. Ta chỉ cần huynh!”
Trình Nam bất chợt không thể kìm nén được cảm xúc, òa khóc nức nở.
“Huynh không hiểu đâu… Ta chẳng cần gì hết, ta chỉ muốn được ở bên huynh. Huynh là phu quân của ta. Chúng ta đáng lẽ phải ở bên nhau! Mãi mãi!”
Nói xong, Trình Nam ôm chặt lấy Đỗ Tư Năm, như thể không bao giờ muốn buông ra nữa.
Đỗ Tư Năm trong thoáng chốc không biết phản ứng ra sao. Trước giờ hắn vẫn nghĩ người thân cận nhất – người em từng cùng sống nương tựa – thật ra lại hận hắn thấu xương. Hắn từng cho rằng người được gọi là "phu phu tôn trọng như khách" ấy chỉ giữ phép tắc, chẳng ngờ lại sẵn lòng sống chết cùng nhau...
Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc khó tả, đưa tay ôm lấy eo người phu lang của mình, siết chặt, mắt ánh lên vẻ sâu lắng:
“Được…”
“Từ nay về sau, ta và em, chỉ có nhau, chúng ta mãi mãi bên nhau.”
Trình Nam nghe phu quân nói, xúc động đến run người, niềm vui tràn ngập lấn át mọi cảm xúc khác.
“Cẩn thận!”
Chỉ nghe một viên quan lính nhanh trí hét lớn, nhưng đã muộn. Loạt mũi tên bay đến găm vào thân thể Đỗ Tư Năm và Trình Nam. Lại có kẻ muốn giết người diệt khẩu.
Đỗ Tư Năm còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Trình Nam ép sát vào người mình, nói:
“Phu quân, huynh xem… chúng ta thật sự ở bên nhau mãi mãi rồi. Kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ là phu phu, có được không?”
Nói rồi Trình Nam phun ra một ngụm máu tươi. Đỗ Tư Năm cảm thấy ngực mình ướt nóng, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt trượt xuống má, giọng nghẹn ngào:
“Được… kiếp sau, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau…”
Nói xong câu đó, hắn ôm chặt phu lang của mình rồi ngã xuống, trước khi nhắm mắt, trong lòng chỉ mong kiếp sau họ vẫn có thể gắn bó.
Các quan lính xung quanh nhìn cảnh ấy, đều bất lực. Họ biết rõ đây là mệnh lệnh từ kẻ quyền cao muốn bịt đầu mối, chỉ có thể thở dài một tiếng, cùng nhau chôn hai người ở sườn núi gần đó. Ai nấy đều than thở chuyện đời nóng lạnh, rồi cũng lần lượt rời đi.
Ở nơi không có ai nhìn thấy, máu từ tim của Đỗ Tư Năm và Trình Nam hòa lẫn, nhỏ giọt xuống chiếc trâm ngọc rơi trên mặt đất dưới người Trình Nam. Chiếc trâm phát ra một luồng ánh sáng kỳ lạ, rồi dần tan vào đất.
“Khụ… khụ khụ!”
Đỗ Tư Năm trong cơn khó thở dần dần tỉnh lại. Lồng ngực bị ai đó ấn mạnh, sau đó chẳng bao lâu thì ho ra nhiều nước. Hô hấp dễ dàng hơn, đầu óc hắn cũng dần tỉnh táo.
“Ai cha, Trình Nam làm gì vậy chứ? Một ca nhi mà lại ôm lấy nam nhân như thế, còn sờ soạng thân thể người ta, thật chẳng biết xấu hổ!”
Lúc này đang là giờ mấy phụ nữ và ca nhi trong thôn ra bờ sông giặt quần áo. Một nhóm mấy bà lão trong thôn đi cùng nhau tới bờ sông, trông thấy cảnh ấy thì không khỏi bàn tán.
“Đúng đó, ca nhi không có phụ mẫu dạy dỗ thì đúng là không biết giữ lễ. Hễ thấy nam nhân là nhào vào ngay.”
“Hừ, các người không biết đâu, người mà Trình Nam cứu là tú tài nổi tiếng ở thôn nương ruột ta. Người ta mới mười sáu tuổi đã thi đậu tú tài hạng nhất rồi.”
Trong nhóm đó có một bà lão là người làng bên cạnh, họ Lý, vốn là nương ruột ở thôn kế bên, biết rõ tình hình của Đỗ Tư Năm.
Ba thôn gần đó chỉ có ba người đậu tú tài, mà người trẻ nhất chính là tú tài ở thôn của bà ta. Bà ta thấy mình cũng được thơm lây, liền lớn tiếng khoe khoang.
“Phải rồi, chắc Trình Nam thấy người ta vừa đẹp trai lại còn là tú tài nên mới sốt sắng như vậy ~”
“Hứ, hắn không soi lại cái mặt mình đi, người ta có thèm để ý tới đâu. Phải là ca nhi nhà chúng ta – Ngọc Ca Nhi – xinh đẹp thế kia mới xứng đôi chứ!”
Người nói câu này là bà tám nổi tiếng trong thôn. Nhà bà chỉ có một đứa ca nhi, lại cực kỳ xinh đẹp, trai làng nhiều người ngấp nghé cưới làm phu lang.
Cũng vì thế mà bà ta kén chọn lắm. Triều đại này coi trọng văn chương, bà ta một lòng muốn gả con cho một ông tú tài. Nay nghe nói nam nhân tuấn tú kia lại còn là tú tài, liền vội vàng tính chuyện gả con mình cho người ta.
Đỗ Tư Năm mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là người phu lang của mình. Nhưng lúc này, Trình Nam còn rất trẻ, làn da khỏe mạnh, ngăm ngăm màu lúa mạch, so với gương mặt trắng bệch ở kiếp trước thì khá hơn nhiều.
Bên tai toàn là tiếng ồn ào bàn tán, Đỗ Tư Năm lập tức nhận ra mình đã sống lại, quay về thời điểm năm mười chín tuổi, khi được phu lang vớt lên từ giữa sông.
Ở kiếp trước, hắn bị người ta đẩy xuống sông trong lúc đang lo liệu chuyện xin bái sư thợ mộc ở thôn bên cho em trai. Hung thủ cuối cùng không tìm ra, chỉ có thể để vụ việc trôi qua trong im lặng.
Hắn không biết bơi, suýt nữa mất mạng tại đó. Nhưng nhờ Trình Nam tình cờ đi ngang và nghe tiếng kêu cứu nên mới cứu hắn, chỉ là vì vậy mà Trình Nam bị hủy danh tiếng.
Hắn biết tất cả chuyện này đều do mình mà ra, nên đã mang lễ vật đến nhà Trình Nam để tạ ơn, đồng thời hỏi người ấy có bằng lòng lấy mình không. Lúc đó, hắn nghĩ mình vốn không có ai trong lòng, mà ngoài bản thân hắn ra, nếu để người khác lấy ân nhân cứu mạng này, không ai dám đảm bảo sẽ không vì lời đồn mà làm tổn thương Trình Nam.
Hắn chỉ nhớ khi nghe đề nghị, Trình Nam thoáng ngẩn ra, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp. Hắn đã suýt tưởng Trình Nam sẽ từ chối, nhưng cuối cùng người ấy vẫn chọn gả cho hắn.
Kiếp trước, trong lòng hắn luôn lo cho em trai, nhà lại không còn phụ mẫu lo toan, thành ra ngày thành thân diễn ra sơ sài, thiếu lễ nghi.
Sau này hắn biết mình đã sơ suất khi thành thân, có đến xin lỗi và giải thích với phu lang nhưng khi đó, ánh mắt đau buồn và thất vọng của Trình Nam là không thể giấu được. Kiếp trước hắn nợ người ấy, kiếp này nhất định phải bù đắp cho bằng được!
Chỉ trong khoảnh khắc hoảng hốt, Đỗ Tư Năm đã nghĩ sẵn cả chuyện thành thân lần nữa với Trình Nam, cả hình thức hôn lễ cũng đã định sẵn trong đầu.
Trình Nam thấy Đỗ Tư Năm đã mở mắt mà vẫn không cử động, tưởng đâu đầu hắn bị va đập ở đâu khi ngã xuống nước.
Lúc trong lòng Trình Nam đang thấp thỏm, lo rằng nếu sau này Đỗ Tư Năm thực sự bị ngốc thì bản thân sẽ lặng lẽ chăm sóc cả đời, thì Đỗ Tư Năm bỗng mở miệng.
“Cảm ơn ca nhi đã cứu mạng, ơn này không biết lấy gì báo đáp. Họ Đỗ này bất tài, hiện chỉ có chút công danh tú tài, trong nhà có vài mẫu ruộng tốt...”
Bất tài? Gì mà chỉ có công danh tú tài!? Trong mấy thôn quanh đây, Trình Nam biết rất rõ — chỉ có mỗi Đỗ Tú Tài là người mười sáu tuổi đã đỗ tú tài!
Hắn thật rất xuất sắc, thật rạng rỡ.
Khi Trình Nam còn đang mải nghĩ sao Đỗ Tú Tài lại cảm ơn mình bằng lời lẽ văn vẻ như thế, thì câu nói tiếp theo của Đỗ Tư Năm như sấm nổ bên tai cậu.
“…Vì vậy ta muốn hỏi, đệ... có bằng lòng gả cho ta không?”
Lời Đỗ Tư Năm đường đột, nhưng hắn không chờ nổi nữa để cùng Trình Nam từ từ phát triển tình cảm — bây giờ hắn muốn giữ người ấy bên cạnh mình ngay lập tức.
“Họ Đỗ này biết lời nói thật sự đường đột, nhưng ca nhi trượng nghĩa như ngươi, ta vừa gặp đã mến, thật lòng không thể không ngỏ lời.”
Nói xong, hắn nhìn Trình Nam bằng ánh mắt nghiêm túc, sâu đậm, như thể trong đôi mắt ấy chứa đựng muôn vàn tình cảm sắp trào ra.
Trình Nam gần như bị thiêu cháy bởi ánh mắt ấy. Cậu cảm thấy đầu óc mình như đông cứng lại.
Đỗ Tú Tài hỏi mình có bằng lòng lấy hắn không? Có chứ! Một vạn lần có! Nhưng cậu không muốn Đỗ Tú Tài vì mình cứu hắn mà miễn cưỡng cưới về. Cậu hy vọng điều tốt nhất cho Đỗ Tú Tài.
Một người như Đỗ Tú Tài xứng đáng ở bên người phù hợp hơn, chứ không phải là cậu— một người vừa cao lớn, không đẹp, lại chẳng có chút dáng vẻ nào của một ca nhi.