Quyết định này đối với Trịnh Hổ mà nói, quả thật là chuyện lớn bằng trời. Một khi theo Cố Quân Xuyên học viết chữ, thì không thể tiếp tục theo đám bạn lên núi chơi, không được hái hạt dẻ, đào củ mài, đào tổ chim... gì cả.
Nhưng cậu ít nhiều cũng hiểu được rằng, học chữ là chuyện nghiêm túc. Chỉ mới theo Xuyên ca học được nửa canh giờ thôi mà đã biết bao nhiêu đạo lý trước kia chưa từng hiểu. Cho nên dù ở sau núi bị bọn nhỏ chê cười vì cái bệnh ngoài da ở mông, cậu cũng không thấy mình làm sai. Trước đây, chưa bao giờ cậu có cảm giác như thế.
Cố Quân Xuyên nhìn ra trong lòng Trịnh Hổ đang giằng co mãnh liệt, môi bị cắn chặt như muốn chảy máu, đôi lông mày nhỏ nhíu rồi lại giãn, cứ xoay chuyển không ngừng.
Nhưng hắn không vội thúc giục. Hắn muốn để đứa nhỏ tự suy nghĩ cho thấu đáo. Bởi vì dẫu có cắn răng học hành khổ sở, thì tương lai chưa chắc đã sáng lạn. Nếu sau này thất bại, e rằng cậu bé sẽ hối hận. Vậy nên thà để chính cậu ấy chọn lựa ở ngã rẽ này còn hơn.
Một lúc lâu sau, Trịnh Hổ cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, trịnh trọng nói:
“Xuyên ca, đệ muốn học.”
Cố Quân Xuyên hỏi lại:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT