Cố Quân Xuyên thoáng sững người. Việc này, đồng liêu xưa nay chưa từng nhắc đến, Thẩm Liễu lại càng không, sao lại đến tai Chu Nho Phương?
“Là Phương Thuấn Cử tự mình nói ra.” Thấy Cố Quân Xuyên có phần nghi hoặc, Chu Nho Phương bật cười, nói: “Người kia ấy à… ngoài mặt tự cho là thanh cao, nhưng suy cho cùng cũng chẳng rõ ràng dứt khoát. Hắn riêng đến tiệm sách của ta để tạ lỗi, một ngụm trà cũng chưa uống đã vội vã rời đi. Hôm ấy Sùng Nguyên cũng có mặt, liền trò chuyện với hắn mấy câu.”
Nhắc đến chuyện này, Chu Nho Phương không khỏi cảm khái. Hắn từng gặp Thẩm Liễu một lần, khi ấy chỉ thấy tiểu ca nhi kia trầm lặng ít lời, toàn thân toát lên vẻ sợ sệt, thoạt nhìn chẳng hề xứng đôi với Cố Quân Xuyên.
Thế nhưng sau lại nghe lời Phương Thuấn Cử kể, rằng tiểu ca nhi rụt rè ấy dám vì Cố Quân Xuyên mà đứng ra bảo vệ, hắn không khỏi sinh lòng kính trọng.
Giữa mày Cố Quân Xuyên điểm ý cười, khiêm tốn nói:
“Phu lang ta ăn nói hồ đồ, khiến ngài chê cười rồi.”
“Sao lại thế được.” Quý Sùng Nguyên vỗ nhẹ vai hắn, nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT