“Đây là… cho con sao?” Thẩm Liễu ngẩn người đón lấy chiếc áo bông, là kiểu áo khoác dài mới may, mặt ngoài là vải thô màu chì, vừa bền lại khó bẩn, bên trong lót vải mịn, sờ vào mềm mại vô cùng.
Gần đây trời mỗi ngày một lạnh, Cố Tri Hi sợ lạnh, Triệu Xuân Mai đã dậy sớm đem áo bông phơi khô, giũ tơi xong xuôi rồi để sẵn trong phòng nàng, còn Thẩm Liễu vốn không có của hồi môn.  
Y phục của hắn từ khi gả đến Cố gia đều là do Triệu Xuân Mai chuẩn bị cho. Trời càng lạnh, hắn cũng chỉ cắn răng chịu đựng, lặng lẽ đem lớp áo ngắn mỏng mặc vào trong, bên ngoài khoác thêm một chiếc trường sam tay dài. Lạnh quá chịu không nổi, thì dậm chân, xoa tay, hoặc chui vào bếp sưởi nhờ. Dù sao cũng từng ấy năm, hắn đã quen sống như vậy, cơ thể vẫn còn trẻ, hẳn là chịu đựng được.
Hắn biết áo bông quý giá, nên đến một lần cũng không dám mơ tưởng.  
Trước đây trong thôn, chỉ có nhà phú hộ mới đủ sức may áo bông. Người nghèo đều chỉ dùng cỏ lau lót trong áo bố, gió vừa thổi qua đã lạnh buốt tận xương. Một chiếc áo bông rách vá chằng chịt cũng phải mặc ba đời. Có được một bộ trường sam là hắn đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Thế mà hôm nay, mẹ lại làm cho hắn một chiếc áo bông dài, quần dài trường y, thậm chí còn thêu hoa nhỏ ở vạt áo.
Thẩm Liễu vốn dễ xúc động, khi nãy thấy Cố Quân Xuyên rưng rưng nước mắt, hắn đã suýt khóc theo. Giờ đến phiên mình, nước mắt càng chẳng kiềm nổi nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play