Lục Tu Viễn để cô bé xoa một lúc, phát hiện nước không rửa sạch được, dứt khoát lấy ít tro lạnh từ đáy bếp, chà lên chỗ bị nhuộm màu, cẩn thận tẩy rửa, đồng thời để ý đến nét mặt của nhóc. Khi thấy trong mắt Tiểu Liên đã ngấn nước, sắp khóc đến nơi, hắn mới chậm rãi mở miệng:
“Ta sẽ không nói với nương ngươi, nhưng sau này tuyệt đối không được nghịch ngợm dính vào thứ này nữa. Thứ này có độc, không được tùy tiện chạm vào, nghe rõ chưa?”
Tiểu Liên được ôm nửa người vào lòng, khịt khịt mũi, nghe vậy thì vội vàng gật đầu.
Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn cô được thân thiết như vậy với tiểu thúc. Ngày thường cô quá nghịch, người trong nhà đều không cho cô đến quấy rầy tiểu thúc, sợ ảnh hưởng đến việc học hành, nên nàng luôn ngoan ngoãn khi ở trước mặt hắn. Lần này tuy bị mắng một trận, nhưng cũng làm thay đổi suy nghĩ trước đây của cô về Lục Tu Viễn — thì ra tiểu thúc không đáng sợ như vậy!
Sau khi rửa sạch xong, Lục Tu Viễn dọn dẹp nốt phần đồ còn lại. Lúc này, Tiểu Liên mới nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Vội vàng nói với Lục Tu Viễn rằng nãi và nương đã sang nhà tam thẩm để giúp đỡ, trong nồi có phần cơm để dành cho hắn, chỉ cần hâm nóng lại là ăn được.
Lục Tu Viễn gật đầu, đuổi Tiểu Liên đi chơi, còn bản thân thì xoay người đi vào phòng trong, muốn xem tình hình của cha nguyên chủ một chút.
Khi hắn bước vào, người kia đang nửa nằm trên giường, tay không ngừng động, đang chăm chú khắc một cây gậy gỗ.
Cha của nguyên chủ, Lục Đại Phú, là một người nông dân thật thà, chăm chỉ. Ngày thường nếu không làm việc ngoài đồng thì cũng ra ngoài làm thuê kiếm tiền. Ông không phải người chịu ngồi yên. Lần này bị thương ở chân, thầy thuốc nói sau này muốn đứng dậy cũng là việc khó, càng không nói đến chuyện tiếp tục làm nông.
Với ông, đây là một đả kích rất lớn. Lần nguyên chủ lên núi đó, ông vẫn còn đang buồn rầu không thôi. Bây giờ thấy ông đang tập trung làm việc, có vẻ tâm trạng cũng đã thay đổi không ít.
Lục Đại Phú thấy ánh sáng ngoài cửa thay đổi, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Tu Viễn đi vào, vội vã vẫy tay gọi hắn lại, cười tươi nói:
“Nhị Lang về rồi à? Mau lại đây xem cây gậy cha đang khắc, có giống với mấy cái người ta bán ngoài chợ không?”
Lục Tu Viễn tiến đến, cầm lấy cây gậy trong tay Lục Đại Phú. Từ xưa đến nay, vào dịp Tết, người ta thường khắc gậy gỗ đào để trừ tà, đặt trong nhà như một cách bảo vệ. Cây gậy trong tay ông được khắc tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết là tốn không ít công sức.
Chỉ là, ở thời đại này, rẻ nhất lại chính là công sức. Thứ đồ này dù có đem bán cũng chẳng lời lãi gì. Ngoài chợ một đồng đã mua được cả đống, không thể trông chờ vào đó để kiếm tiền.
Dường như đoán được Lục Tu Viễn đang nghĩ gì, Lục Đại Phú cười xòa:
“Cha làm mấy thứ này cũng không phải để bán kiếm tiền. Làm để luyện tay nghề, lại có thể giết thời gian. Sau này nếu tay nghề thành thạo rồi, có thể làm thêm vài món đồ chơi nhỏ. Đến lúc đó xem thử có thể kiếm chút ít phụ giúp chi tiêu trong nhà không…”
Dù sau này có thành hay không, Lục Đại Phú vẫn là người rất có chí hướng. Nhìn thấy nụ cười trên mặt ông cùng thái độ lạc quan với cuộc sống, tâm trạng của Lục Tu Viễn cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hắn đến đây trước tiên là muốn xem tình hình chân bị thương của ông thế nào, liệu còn có thể chữa được không, có khả năng đứng dậy được nữa hay không. Theo ký ức của nguyên chủ, tay nghề chữa bệnh ở đây cũng không mấy tiến bộ, huống chi lại là vết thương ngoài.
Trước đó hắn còn lo Lục Đại Phú buồn bực, dễ cáu, như vậy sẽ khó mở lời kiểm tra vết thương, chẳng khác nào xát muối vào lòng người ta.
Bây giờ thấy không còn e ngại gì nữa, hắn dứt khoát nhanh nhẹn vén chăn lên. Loại thương tích này, vẫn là xử lý càng sớm càng tốt.
“Cha, để con xem thử chân cha hồi phục thế nào rồi.”
Lục Tu Viễn kiểm tra kỹ càng giống như lúc trước làm việc trong phòng khám, so sánh hai bên chân, cẩn thận kiểm tra lại một lượt, xác định vị trí bị thương, có bị đứt động mạch hay ảnh hưởng đến dây thần kinh hay không.
Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện đùi phải của Lục Đại Phú có dấu hiệu biến dạng ở phần giữa và dưới. Gần như chắc chắn là gãy ngang nghiêm trọng ở xương ống chân. Hai đầu xương gãy tiếp xúc quá ít, nếu không kịp thời nắn lại đúng vị trí, sau này dù có lành lại, cũng không thể chịu lực để đứng thẳng.
Bên này tay nghề chữa bệnh quá kém, cha hắn được trị bằng thầy lang trong thôn, chỉ dùng mấy loại cỏ thảo hoạt huyết tiêu ứ, lấy vải buộc lại một cục. Sau này có đứng dậy được hay không hoàn toàn dựa vào vận may của bản thân.
Hơn nữa vì lúc đầu không xử lý đúng cách, giờ đùi phải đã bớt sưng, nhưng chỗ xương gãy đã bắt đầu hình thành xương chai, xử lý sẽ hơi phiền phức. Dù vậy vẫn chưa quá muộn, nếu còn chần chừ thêm nữa, xương chai sẽ hình thành hoàn toàn, đến lúc đó muốn chữa sẽ cực kỳ đau đớn.
Một loạt động tác vừa rồi khiến Lục Đại Phú ngây người, không hiểu sao con trai lại rành mấy thứ này? Nhìn còn giống người có tay nghề nữa chứ?
Thật ra, với tính cách cẩn trọng của Lục Tu Viễn, vốn dĩ hắn không định mạo hiểm như vậy. Hắn sợ bị người ta phát hiện mình đã khác với trước kia.
Nhưng nếu đã mượn thân xác người khác để sống lại lần nữa, thì người thân của nguyên chủ cũng là trách nhiệm của hắn. Đây là điều mà hắn đã nghĩ kỹ: nếu Lục Đại Phú có thể đứng lên được, thì với cả nhà mà nói đều là một điều tốt. Vì vậy, việc này hắn bắt buộc phải làm.
Ở đây không có những thiết bị kiểm tra hiện đại, tất cả đều phải dựa vào kinh nghiệm và phán đoán. Cũng may hắn từng làm ngoại khoa nhiều năm, lại lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy, nên việc xử lý hiện giờ, dù không chắc mười phần thì tám phần vẫn có thể.
Chỉ là thân thể hắn hiện tại hơi yếu, sức lực cũng không nhiều, muốn nắn xương còn cần thêm vài dụng cụ. Trong nhà không có thứ gì phù hợp, nên chỉ có thể đợi lát nữa ra ngoài thử tìm.
Hắn nói ý định của mình cho Lục Đại Phú, người kia không cần suy nghĩ liền đồng ý, còn bảo hắn yên tâm mạnh dạn làm thử. Về mặt này, ông dường như đặc biệt tin tưởng cậu con trai út thông minh từ nhỏ này.
Sau khi bàn xong kế hoạch cụ thể, Lục Tu Viễn cũng không ở trong phòng lâu, đã bị gọi ra ăn sáng. Trên bếp có để lại cho hắn một bát cháo và một cái màn thầu, đáy bếp vẫn còn hơi nóng, hắn chỉ bỏ thêm ít củi vụn rồi hâm lại một chút.
Màn thầu trắng mềm bị hơi nóng hun qua, mặt bên đã ẩm nước, cắn một miếng to thì bị nghẹn, hắn vội vàng uống một ngụm cháo để nuốt xuống. Nhưng ăn xong rồi lại chẳng cảm thấy mùi vị gì.
Cháo thì nhạt, miệng thì vừa đắng vừa khô, đến hai miếng rau dưa cũng không có.
Hắn bưng bát đi vòng vòng trong bếp tìm, cũng không thấy dưa muối đâu, chỉ thấy mấy cái màn thầu đen còn thừa lại từ bữa sáng, cùng một chậu cháo đặc sánh nhìn không rõ được nấu từ thứ gì.