Chưa đi được nửa đường, Lục Tu Viễn chỉ làm bộ chống gậy tre đảo qua mấy bụi cỏ ven đường. Đợi khi đã lên núi, hắn liền tập trung tinh thần, tìm đến chỗ mà người chủ trước từng ngồi nghỉ. Hắn nhớ rõ nơi đó vì người kia từng ngồi nghỉ ngay cạnh củ nhân sâm.
Nhìn con đường càng lúc càng hẻo lánh, Tần Phong lau mồ hôi, không nhịn được hỏi: “Huynh đệ, sao ngươi lại đi đường này lên núi? Đây vốn đâu phải lối đi?”
Lục Tu Viễn vẫy tay áo quạt mát, mồ hôi cũng chảy đầy trán:
“Lúc trước là đi theo cha hái thuốc. Gần đường lớn không còn gì nữa nên mới đi lối này thử xem sao.”
Tần Phong nghĩ tới cái bẫy mình từng đặt ở nơi vắng vẻ ít người qua lại, chợt hiểu vì sao lại có người rơi vào bẫy...
Đi tới rừng thông, Lục Tu Viễn bắt đầu chú ý mấy cây thông khô quanh đó, lấy trong giỏ tre ra đầu gậy trúc nhọn, thử thăm đất. Sau vài lần, hắn tìm thấy thứ gì đó màu trắng dưới một gốc cây khô.
Hắn gọi Tần Phong đứng đợi một chút, rồi lấy trong giỏ ra cái cuốc, cẩn thận đào xuống. Chẳng mấy chốc, hắn đã đào được một khối phục linh to gần bằng cái đầu mình.
Phục linh từ xưa vốn là vị thuốc quý, tính ôn hoà, giúp lợi tiểu, kiện tỳ, an thần, có nhiều tác dụng nên được gọi là thuốc quý bốn mùa. Ngoài việc dùng trong đơn thuốc, xưa nay còn được xem như thực phẩm bổ dưỡng, rất được ưa chuộng. Trong sách ‘Thần Nông bản thảo’ phục linh được xếp vào hạng cao, gọi là “dùng lâu sẽ an thần dưỡng khí, không đói, sống lâu”.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT