Nàng mỉm cười dịu dàng mà ấm áp, đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Vân Dịch thâm trầm nhìn nàng: “Nếu ngươi ở Kinh Quốc công phủ, có chuyện muốn nói với ta, thì cứ kêu Tật Phong một tiếng, hắn sẽ lập tức xuất hiện, không cần phải phiền toái như thế.”

Tô Lương Thiển nghĩ đến việc mấy ngày trước nàng đưa Tạ Vân Dịch xuất phủ, hắn cũng nói với nàng những lời hắn như thế này.

Quý Vô Tiễn ngồi ở bên cạnh dường như vừa mới khôi phục lại tinh thần mà nói: “Công tử sợ muội gặp phiền toái không thể tìm được chúng ta, mấy ngày nay vẫn luôn để Tật Phong đi theo muội.”

Tô Lương Thiển chợt hiểu ra, trong lòng nàng có cảm giác là lạ.

Quý Vô Tiễn nhìn Tô Lương Thiển một lượt từ trên xuống dưới, lúc này hắn mới nhịn không được mà hỏi nàng: “Muội hoá trang như thế nào vậy, ta hoàn toàn không nhận ra, công tử, làm sao mà người nhận ra được thế?”

Cách hoá trang của Tô Lương Thiển thật sự rất giỏi, phải nói là ở kinh thành có rất ít thiếu niên có được khí thế chính trực và anh hùng như vậy, mặc dù hiện tại Tô Lương Thiển đã biểu lộ thân phận, nhưng khi Quý Vô Tiễn nhìn nàng, hắn vẫn cảm thấy nàng rất giống một nam nhân, vậy mà công tử nhà hắn, chỉ nhìn một cái đã nhận ra đó là Tô Lương Thiển.

Tuy Quý Vô Tiễn hỏi không đầu không đuôi, nhưng Tô Lương Thiển vẫn nghe hiểu được câu hỏi của hắn, nàng nhìn về phía Tạ Vân Dịch, nàng cũng tò mò giống như vậy.

Kiếp trước, nàng gả cho Dạ Phó Minh, hơn phân nửa thời gian đều ở quân doanh, bình thường nàng vẫn hay mặc quân trang, cùng ăn cùng ở với một đám nam nhân, có đôi lúc nàng thật sự đã quên rằng bản thân mình chính là một nữ nhân.

Tạ Vân Dịch nhìn chằm chằm Tô Lương Thiển, hắn chỉ hơi mỉm cười rồi nhấp một ngụm trà: “Cảm giác.”

Hắn chỉ nhẹ nhàng trả lời hai chữ, ánh mắt cũng dừng lại ở trên người của Tô Lương Thiển, giống như hắn đang vui đùa nhưng lại nghiêm túc nói: “Nàng cho ta một loại cảm giác, mà không có bất kỳ người thứ hai nào có thể thay thế được, mặc kệ nàng như thế nào, chỉ cần ta liếc mắt một cái thì đều có thể nhận ra được.”

Lời thổ lộ nghiêm túc.

Hắn chỉ thích mỗi mình nàng, loại cảm giác thích này khiến tim của hắn phải đập loạn nhịp, ngoại trừ nàng ra, thì không có ai có thể làm được như thế.

Quý Vô Tiễn cảm thấy miệng của mình dường như há to đến mức cằm sắp rớt xuống rồi.

Hắn nhìn Tô Lương Thiển, nhưng Tô Lương Thiển đã dời ánh mắt đi nơi khác, hắn cũng không biết nàng có nghe hiểu hết được ý nghĩa thâm tình sâu xa ở bên trong lời nói này hay không nữa.

“Làm phiền mọi người rồi, việc điều tra Phùng Bình, có kết quả gì không?”

Tô Lương Thiển cũng không trả lời vấn đề lúc nãy, nàng chỉ dời cuộc trò chuyện sang đề tài khác.

Lòng Quý Vô Tiễn trở nên ngứa ngáy nhộn nhạo, hắn cảm thấy công tử nhà mình quá mức dè dặt.

“Ừm.”

Quý Vô Tiễn thu hồi sự rối rắm tràn đầy ở trong lòng của mình lại, hắn chuẩn bị tiếp nhận công việc báo cáo, Tạ Vân Dịch cũng đã chậm rãi kể cho Tô Lương Thiển nghe về tình hình của bọn họ: “Hắn thích uống rượu, mỗi ngày mặc kệ có bao nhiêu người đến xem bệnh đi nữa, hắn cũng đều sẽ đi đến một tửu phường đã mở hơn vài chục năm ở trong ngõ nhỏ để uống mấy chén rượu, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Gần đây nhất thì hắn có đến trong phủ xem bệnh cho lục di nương nàng, ngày hôm trước còn lén gặp mặt một người ở bên cạnh của Tô phu nhân, đợi một lát nữa ta sẽ cho người lấy mấy phương thuốc thảo dược mà hắn đã kê gần đây nhất để nàng xem qua.”

Tô Lương Thiển đã nhờ Tạ Vân Dịch điều tra tình huống gia đình, địa chỉ của Phùng Bình, thậm chí điều tra cả việc mỗi ngày hắn ta sẽ đi đến những chỗ nào, nhưng nàng lại không ngờ chỉ mới hồi lâu ngắn ngủi, mà Tạ Vân Dịch đã điều tra ra được chuyện Phùng Bình đến phủ Tô để xem bệnh cho lục di nương của nàng, thậm chí hắn ta còn tinh tế đến mức chuẩn bị cả danh sách các loại thuốc ở dược phòng.

Cho dù lúc đó thế lực của Dạ Phó Minh đang ở thời kỳ đỉnh cao, thì cũng chưa chắc tốc độ làm việc của hắn ta có thể đạt hiệu suất đến như vậy.

Mạng lưới tình báo trong tay Tạ Vân Dịch, quả thực lớn hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.

Tô Lương Thiển không khỏi liếc mắt một cái, âm thầm đánh giá Tạ Vân Dịch, vậy mà vẻ mặt của hắn lại vô cùng tự nhiên, không hề kiêng dè, đối với sự tín nhiệm như vậy, quả thật Tô Lương Thiển cũng hơi có chút cảm động.

“Những thứ đó không cần thiết đâu.”

Tô Lương Thiển âm thầm suy nghĩ, trong lòng nàng đã có sẵn chủ ý, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt toát lên vẻ lanh lợi, thông minh lại xảo quyệt, nàng chăm chú nhìn Tật Phong đang đứng ở bên ngoài, sau đó nói với Tạ Vân Dịch: “Có thể cho ta mượn Tật Phong dùng một chút không?”

“Đương nhiên là có thể rồi.”

Tạ Vân Dịch gật đầu, đồng ý vô cùng vui vẻ, hắn lấy bức tranh mà mình đã sớm chuẩn bị tốt ra, sau đó trải lên bàn, người ở trên bức tranh, chính là Phùng Bình, hắn nói với Tật Phong: “Mời hắn tới Phượng Hoàng lâu uống trà với ta, không được để người khác phát hiện.”

Vừa dứt lời, Tạ Vân Dịch lập tức nhìn về phía Tô Lương Thiển, hắn thấy gương mặt của nàng toát lên vẻ kinh ngạc, thì trong lòng ngập tràn sự sung sướng và vui vẻ, hắn hơi cong cong môi, cuối cùng hắn không nhịn được mà vươn cánh tay của mình ra, vỗ nhẹ lên đầu của nàng, dịu dàng nói: “Nữ hài tử, không nên suốt ngày nghĩ đến chuyện đánh đánh giết giết, chúng ta phải giải quyết vấn đề một cách văn minh.”

Tạ Vân Dịch biết nàng muốn làm cái gì, hắn làm thế nào mà đoán được chuyện đó ư? Hẳn là hắn còn biết cả mối quan hệ của nàng và Tiêu Yến nữa.

Trong lòng Tô Lương Thiển nổi sóng cuồn cuộn, nàng vẫn chưa chú ý tới tay của Tạ Vân Dịch, Tạ Vân Dịch đúng lúc thu tay của mình lại, sau đó nhìn đường cái náo nhiệt ở bên ngoài, hắn mới cười hỏi Tô Lương Thiển: “Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, nàng thấy thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play