Phượng Hoàng lâu là tửu lâu có tiếng tăm vang dội nhất ở phía Nam kinh thành, là sản nghiệp của Quý gia, và rất gần với Phong Chi đường - nơi Phùng Bình làm việc.
Quý Vô Tiễn đang nói chuyện với Tạ Vân Dịch, mặc dù thật ra là Quý Vô Tiễn vẫn luôn nói không ngừng, nhưng ánh mắt của Tạ Vân Dịch đã chuyển sang bầu trời đang ngả màu ở phía xa kia, hắn vẫn nghiêm túc lắng nghe, nhưng không hề trả lời.
Bỗng có tiếng bước chân truyền đến từ phía cầu thang, mỗi tiếng bước chân đều rất có quy luật.
Quý Vô Tiễn ngừng giọng nói hơi ríu rít của mình, Tạ Vân Dịch cũng thu ánh mắt lại, bao gồm cả Tật Phong, ba người cùng lúc nhìn về phía lối vào.
Người vừa bước lên chính là một thiếu niên mặc quần áo màu lam, quần áo của thiếu niên không thể xem là mới, kiểu dáng thì quả thật là có mang hơi hướng xưa cũ, nhưng nhan sắc của thiếu niên rất sạch sẽ, lưng thẳng tắp, toàn thân trên dưới không hề có bất kì đồ vật trang trí xa hoa nào cả, khuôn mặt nhỏ xinh xảo của thiếu niên hơi đầy đặn, gương mặt lại thanh tú, sạch sẽ đến nỗi khiến cho người khác phải kinh ngạc.
Vào lúc ánh nắng mùa đông vừa chợt tắt, ngay giây phút đó bầu trời trong veo cũng trở nên ửng đỏ, ánh sáng đỏ cam rực rỡ cuối ngày chiếu lên trên người của thiếu niên, phản chiếu đôi mắt trong veo của nàng, ánh lên ánh sáng màu xanh của ngọc bích, da thịt hắn trắng nõn, mà màu trắng kia thật sự rất mượt mà, nhưng cũng không kém phần mông lung, khiến cho người ta có một loại cảm giác ngạc nhiên trước vẻ đẹp nói không nên lời này.
Đối với một số người có thói quen đặc biệt nào đó mà nói, thì gương mặt này, và cả khí chất trên người của người này, thật sự là một thứ cám dỗ khiến cho người khác không thể nào chống cự lại được, chỉ trong nháy mắt, mắt Quý Vô Tiễn nhìn thẳng về phía trước, hắn cảm thấy mình đã xong đời rồi.
Hắn ngây ngốc nhìn thiếu niên hồi lâu, càng nhìn càng cảm thấy người này có hơi quen mắt, nhưng dù hắn có suy nghĩ lâu đến cách mấy đi chăng nữa, cũng không thể nào nhớ ra được.
Quý Vô Tiễn liếc mắt nhìn Tạ Vân Dịch đang ngồi ở bên cạnh, hắn đang nhìn chằm chằm thiếu niên, đôi mắt của hắn có rất ít gợn sóng, quả thật không hề che giấu ánh mắt mê muội của mình, khóe miệng hắn cong lên, gần như không thể kiềm chế được sự vui mừng của mình, giống như hắn vừa mới nhặt được bảo bối, ý cười kia, sự dịu dàng, dung túng, lại mang theo chút cưng chiều, rất giống với ánh mắt trước đây mà hắn nhìn Tô Lương Thiển.
Lẽ nào công tử…? Quý Vô Tiễn bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, hắn nhìn quét qua một vòng sau thiếu niên, chỉ thấy thiếu niên nhanh chân bước đến chỗ của bọn họ, vừa cười vừa nói: “Chờ có lâu không?”
Chẳng những gương mặt rất quen, mà giọng nói cũng quá quen tai rồi, hai mắt Quý Vô Tiễn trừng lớn, thiếu niên mặc quần áo màu lam cười cười với hắn, sau đó mới nói: “Ăn mặc như vậy, dễ di chuyển hơn.”
Bỗng Quý Vô Tiễn thấy mình có hơi ngốc, lúc này hắn mới chợt hiểu ra, thiếu niên nhẹ nhàng phong độ ở trước mắt mình không phải ai khác, mà chính là do Tô Lương Thiển nữ giả nam trang.
Vậy mới nói, trước nay ý chí của công tử nhà hắn vẫn vô cùng kiên định, công tử nhà hắn chắc chắn không phải là loại người dễ dàng thay lòng đổi dạ, nay Tần mai Sở, nhưng quả thật nếu Tô Lương Thiển không nói ra, thì đúng là hắn không nhận ra thật.
Tô Lương Thiển nhấc vạt áo lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tật Phong, động tác nàng lưu loát, lại rất tự nhiên, thậm chí còn vô cùng đẹp mắt, chẳng những không khiến người khác cảm thấy thô tục, mà còn sinh ra một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui nữa.
Tô Lương Thiển mặc quần áo của nam nhân, còn đẹp hơn so với quần áo đỏ thường ngày của nàng, không hề thua kém chút nào so với công tử nhà hắn, bỗng nhiên Quý Vô Tiễn hơi tán đồng với câu nói của lão gia tử nhà mình, mắt nhìn người của công tử nhà hắn, thật sự là vô cùng đáng tin.
“Xin lỗi.” Nhờ ngươi giúp đỡ, lại để người ta phải chờ mình.
Tạ Vân Dịch chỉ mỉm cười tỏ vẻ không có gì, sau đó vươn tay rót trà nóng, đưa đến trước mặt của nàng: “Là do chúng ta đến sớm mà thôi.”
Tô Lương Thiển nhận lấy tách trà, nhưng trong lòng nàng hiểu rất rõ, là do nàng đến muộn.
Bên cạnh nàng có rất ít người dùng được, bên ngoài lại không có chỗ để đặt chân, việc lén đến đây một chuyến như vậy, đối với nàng mà nói, thật sự là việc không hề đơn giản.
“Đây là quần áo của ai vậy?”
Tô Lương Thiển uống một ngụm trà nóng, mắt nhìn ngón tay của Tạ Vân Dịch đang chỉ vào quần áo của nàng: “Thẩm đại ca.”
Nàng trả lời rất nhanh chóng, sau đó nàng lại chợt nghĩ đến một chuyện, chắc chắn Tạ Vân Dịch không biết người mà nàng vừa nhắc đến là ai, vì vậy nàng lập tức giải thích thêm: “Con trai của tứ cữu mẫu ta, biểu ca của ta.”