Tô Lương Thiển cười, xoay người sang chỗ khác, bầu trời được nước mưa gột rửa mấy ngày nay cực đẹp, đặc biệt còn có ánh mặt trời, tôn lên ngày hè trong xanh, khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng tốt.
Ký ức về trận thiên tai này đời trước, Tô Lương Thiển vốn dĩ là nghe qua miệng của người khác, lại qua nhiều năm như vậy, ký ức nàng đã sớm mơ hồ, trong thời gian trời mưa có từng có ngày tạnh hay không, nàng nào còn nhớ rõ được?
Tô Lương Thiển nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ, có cảm giác không chân thật như đã cách cả một thế hệ, phảng phất những gì nàng trải qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng nếu đó chỉ là giấc mộng, mọi chuyện hiện thực xảy ra cũng nói cho nàng, những gì có trong mộng đều rõ ràng chính xác, Tô Lương Thiển an ủi chính mình như vậy, trấn an trái tim cũng trở nên không chắc chắn của chính mình.
“Xem nhiều một chút, khó có được thời tiết tốt như vậy, có lẽ rất lâu sẽ không nhìn thấy nữa.”
Ngày hôm sau, thời tiết quang đãng.
Tô Lương Thiển ngồi bên cửa sổ, xem sổ sách tháng trước trại nuôi ngựa mới vừa đưa tới, nghe thấy hạ nhân trong viện nghị luận chuyện của Viễn Tuệ.
“Viễn Tuệ đại sư kia không phải nói Bắc Tề sẽ mưa không ngừng, gây nên thiên tai sao? Ngươi nhìn xem thời tiết này, có chỗ nào là sẽ mưa chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play