Khi Tô Lương Thiển trở lại Phượng Hoàng lâu, đèn cũng đã được treo lên, vừa ngồi xuống không bao lâu đã có tiểu nhị đến mang đồ ăn và rượu lên.
Có món Tô Lương Thiển thích ăn, cũng có món chiêu bài của Phượng Hoàng lâu, một bàn đầy.
Món ngon như vậy, đương nhiên Quỷ Vô Tiễn phải uống với rượu ngon, Tô Lương Thiển phải khắc chế lắm mới không vào lúc vẻ mặt hắn hưởng thụ uống rượu lại bảo hắn cũng cho mình một ly.
Tạ Vân Dịch nhìn thấy nàng có chút chộn rộn, hắn không khỏi cảm thấy rất đáng yêu, chủ động đẩy một ly đến trước mặt nàng, Tô Lương Thiển nhìn thấy rượu ngon trước mắt đang tản ra hương vị tinh khiết, nhưng nàng không khỏi cảm thấy ảo não mà nhíu mày, Quý Vô Tiễn hỏi: “Tô muội muội, muội biết uống rượu à?”
Tô Lương Thiển đẩy ly rượu trở lại trước mặt Tạ Vân Dịch, nói ra lời cự tuyệt nghiêm khắc: “Không biết.”
Nàng lại ngừng lại, giống như đã hạ quyết tâm, lại nói thêm câu: “Uống rượu dễ làm hỏng việc.”
“Vậy thì ta tự mình uống vậy.”
Tạ Vân Dịch cũng không tiếp tục đôi co với Tô Lương Thiển nữa, trên mặt nở một nụ cười yếu ớt đầy sự dung túng, như một người phụ thân đang nuông chiều đứa con của mình, nói gì cũng nghe theo, cho dù hiểu rõ hết thảy, lại không vạch trần, trên mặt Tô Lương Thiển rất nhanh lại xuất hiện sự ảo não.
Khi Tô Lương Thiển ra ngoài, tuy rằng không nói cho Thẩm lão phu nhân mục đích lần xuất hành này, nhưng nàng đã nói với Thẩm lão phu nhân rằng có thể sẽ rất khuya nàng mới trở về, để Thẩm lão phu nhân tìm cớ giúp nàng, cho nên mắt thấy đêm càng khuya, nàng không khỏi lo lắng sốt ruột.
Ăn xong, lại có tiểu nhị thu dọn bát đĩa, lau dọn bàn sạch sẽ xong lại mang nước trà và điểm tâm lên.
Tiếng người rao hàng cũng đã không còn, ngã tư đường vốn rộn ràng nhốn nháo bởi người đi đường này ai cũng đều trở về nhà, khách nhân dưới lầu cũng đã tan hết.
Tô Lương Thiển cứ như vậy mà ngồi ở trước cửa sổ, ánh mắt u ám, tĩnh lặng.
Nàng ngồi ở trước cửa sổ ngắm phong cảnh, lại không biết mình bị người khác xem như phong cảnh mà ngắm nhìn.
Đêm, về khuya.
Tật Phong từ cửa sổ khác của tửu lâu phi vào, trên tay nắm cổ áo Phùng chưởng quầy của Phong Chi đường, vóc người thiếu niên này gầy yếu, so với Phùng chưởng quầy còn nhỏ hơn một ít, lại càng không nói đến cái bụng kia của Phùng chưởng quầy, vừa tròn vừa lớn, vóc người to lớn so với hắn phải nói là lớn hơn gấp hai lần.
Nhưng nhìn hắn thoải mái xách Phùng chưởng quầy như xách con gà con, thật sự là rất khỏe.
Sau khi vào nhà, hắn tùy tay ném Phùng Bình xuống đất, trong miệng Phùng Bình bị nhét đồ vật nên không thể nói thành lời, hai tay cũng bị trói chặt, nằm trên mặt đất, sắc mặt xanh mét, cả người đều phát run, cũng không biết là run vì lạnh hay là vì sợ hãi.
“Hắn không nghe lời!”
Tật Phong nhìn Tạ Vân Dịch rồi giải thích, tiếng thiếu niên lên án vừa thanh thúy lại thật dễ nghe, biểu cảm cũng thật đáng yêu.
“Ừm.”
Hắn nói xong, đưa một đĩa điểm tâm chưa từng động qua và một tách trà luôn được giữ ấm trên bàn cho Tật Phong: “Đây đều là những món cố ý chuẩn bị cho Tật Phong đấy.”
Vốn dĩ khuôn mặt đang có chút cau có của thiếu niên lại lộ ra chút ý cười, ánh mắt đều là ý cười, tỏa sáng, tràn đầy hạnh phúc sung sướng, mang đến cảm giác nó như muốn tràn ra: “Cám ơn công tử.”
Tô Lương Thiển cũng cười, dỗ tiểu hài tử cũng thật là ra dáng.
Quý Vô Tiễn lại nhìn với vẻ mặt hâm mộ, hắn cũng muốn được công tử dỗ như dỗ trẻ con.
Phùng chưởng quầy bị Tật Phong một đường phi tường dẫm ngói mang về tới, cảm thấy cả người đều choáng váng, lúc nãy lại bị Tật Phong ném xuống, đầu váng mắt hoa, vài ngôi sao vàng quay vòng vòng xuất hiện trong đầu, hắn nhắm hai mắt hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó mới biết bản thân đã đến nơi cần đến, hắn há miệng muốn nói, nhưng lại chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.