Tô Lương Thiển gỡ đồ vật trong miệng hắn ra, lúc này Phùng Bình đã hết choáng váng, hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một thiếu niên với khuôn mặt tuyệt đẹp, khuôn mặt sạch sẽ vô hại, mềm mại không giống như người xấu.

Vốn dĩ Tô Lương Thiển chuẩn bị nói thẳng mục đích, lại nghĩ đến Tạ Vân Dịch, giả vờ giống như người tốt bụng, nàng vẫn là nên giống cách hắn giải quyết đi, nếu đối phương còn không phối hợp, nàng lại dùng phương thức của chính mình vậy.

Tô Lương Thiển lại cởi trói cho Phùng Bình, còn rót một chén trà nóng đưa cho hắn.

Phùng Bình nhìn thấy chén nước trà ở trước mặt mình thì lại càng khó hiểu, thái độ Tô Lương Thiển vô cùng tốt, so với trong tưởng tượng của hắn quả thật khác hoàn toàn, đây không phải là thái độ của kẻ địch tới trả thù.

Vậy khẳng định nước trà có độc!

Phùng Bình nghĩ vậy, dù bây giờ cổ họng có đang khát nước, cũng không dám tiếp nhận tách trà mà Tô Lương Thiển đưa tới.

Tô Lương Thiển không miễn cưỡng, tự mình uống hết, Phùng Bình thấy thế mới ảo não liếm liếm môi.

“Tô phu nhân phủ Thị lang, bà ta giao cho ngươi làm chuyện gì?” Tô Lương Thiển đi thẳng vào vấn đề, không muốn tốn thời gian một chút nào.

Phùng Bình nghe thế không khỏi giật mình, hắn sững sờ một lúc, một hồi lâu mới khôi phục lại dáng vẻ bình thường, hai tròng mắt đảo quanh nhìn về phía Tô Lương Thiển.

Tô Lương Thiển thấy hắn như vậy, nàng đã biết hắn không muốn nói thật.

“Lục di nương của Tô phủ không khỏe, Tô phu nhân mời ta đi Tô phủ xem bệnh cho nàng.” Trả lời nửa thật nửa giả.

“Chứ không phải là bảo ngươi làm cho lục di nương sảy thai à?”

Tô Lương Thiển lười cùng hắn vòng vo, thẳng thừng vạch trần lời nói dối này.

Phùng Bình trợn mắt suy nghĩ, hắn không dám tin nhìn về phía Tô Lương Thiển, hắn làm việc này rất lặng lẽ, sao người này lại biết được?

Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cơ hồ là theo bản năng, Phùng Bình lớn tiếng nói dối: “Công tử đang làm tổn hại y danh của ta!”

Vì làm cho khí thế của mình lớn hơn một chút, giọng nói của hắn rất lớn, nói xong mặt cũng đỏ lên: “Ngươi là người nào? Làm như vậy có mục đích gì?”

“Ta sao? Phủ Thị lang Tô gia mới đón một dã nha đầu từ nông thôn trở về, Tô phu nhân, bà ta là kế mẫu của ta.” Tô Lương Thiển cũng không thèm dấu diếm thân phận của mình.

Phùng Bình há hốc miệng, hắn không ngờ thiếu niên trước mắt này vậy mà lại là một cô nương, hắn vừa nghe là một cô nương, lại là thiên kim của quan gia thì cũng yên tâm hơn nhiều: “Ngươi nghe được tin đồn này ở đâu, lục di nương nhà ngươi bị nhiễm phong hàn, hàn khí nhập tì, nếu ngươi muốn đối phó với Tô phu nhân, thì đã tìm lầm người, cũng dùng sai biện pháp rồi, lão phu không phải là loại người như vậy!”

Lúc này, hắn lớn tiếng nói ra lời chính nghĩa, thậm chí sớm đã quên sợ hãi lúc trước.

Cũng chỉ là một nữ oa từ nông thôn trở về, làm sao có thể đấu được với đương gia chủ mẫu, càng không nói đến, phía sau Tô phu nhân còn có Tiêu gia, trả cho hắn thật nhiều bạc, cho dù là kẻ ngốc cũng tự biết lựa chọn bên nào.

“Một cô nương, hơn nửa đêm không ở trong phủ, lại dám ở bên ngoài cùng nam tử, cũng không sợ nếu việc này bị truyền ra sẽ bị nước miếng người đời dìm chết đuối hay sao, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng thả ta ra, bằng không thì…”

Tô Lương Thiển quay đầu lại, nhìn về Tạ Vân Dịch ở phía sau, cau mày, tiếc hận nói: “Cách của ngươi không được rồi.”

Đã không thành thật khai ra, còn uy hiếp ngược lại nàng.

“Vậy dùng phương thức của nàng giải quyết đi.”

Phùng Bình nhìn theo ánh mắt của Tô Lương Thiển, lúc này mới phát hiện, trong phòng trừ bỏ thiếu niên bắt hắn ra, còn có hai nam tử khác, họ đều mặc cẩm y hoa phục, khí độ bất phàm, hoàn toàn không giống một hội người xấu, nhất là người nam tử vừa nói chuyện kia, tôn quý tao nhã, vẻ mặt cười yếu ớt, toát ra khí chất không giống phàm nhân.

Phùng Bình rất nhanh đã nghĩ đến những lời đồn đãi ồn ào huyên náo gần đây trên phố phường, vị này là tiểu thư vừa trở về Tô gia, có quan hệ vô cùng tốt với Quý gia.

Phùng Bình chưa từng thấy tiểu công tử Quý gia bao giờ, nên bất giác xem Tạ Vân Dịch thành người Quý gia.

Tô Lương Thiển nhìn thấy nét rối rắm trên mặt Phùng Bình, vẻ mặt cũng trở nên khó xử: “Ngươi xem, ta còn trẻ tuổi như vậy, còn chưa xem đủ phồn hoa của kinh thành đâu, không thể để cho bản thân mình bị nước miếng nhấn chìm chết đuối như vậy được.”

Tô Lương Thiển còn chưa nói xong lời này, Phùng Bình cũng đã hối hận bản thân uy hiếp nàng: “Bây giờ ta cho ngươi hai con đường, một là nói thật, sau đó làm theo lời ta nói, ta đảm bảo cả nhà ngươi sẽ có thể bình an rời khỏi kinh thành, bằng không, ta sẽ cho người phế ngươi đi, ném từ trên lầu xuống, lại để cho thê nữ của ngươi đi cùng ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play