Sau khi Tô Lương Thiển đi theo quản gia trở về Tô gia, nàng không trở lại Lưu Thiển Uyển ngay mà được đưa thẳng đến Niệm Du Uyển của lục di nương.
Dọc đường đi, Tô Lương Thiển cũng không hỏi gì, ngoan ngoãn đi theo quản gia, giống như chỉ vì tổ mẫu và phụ thân nhớ nàng nên mới gọi nàng về nhà, cái gì cũng không biết, làm cho lão quản gia có chút không đành lòng, dặn dò: “Tâm trạng của lão phu nhân có thể hơi không vui, nếu tiểu thư không làm gì, cũng đừng sợ hãi, cứ giải thích rõ ràng.”
Tô Lương Thiển ngoan ngoãn ừm một tiếng, lập tức hỏi: “Sao tâm trạng của tổ mẫu và phụ thân lại không tốt vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Có liên quan đến ta sao? Có phải là do ta ở nhà ngoại tổ mẫu quá lâu không?”
Tô quản gia không biết nên giải thích như thế nào, nhất thời cũng nói không rõ ràng, chỉ nói: “Chờ chút nữa tiểu thư sẽ biết thôi.”
Vừa bước chân vào Niệm Du Uyển, đã nghe thấy tiếng khóc từ nhà chính truyền ra, cao thấp, đứt quãng, đầy bi thương.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, ngươi nghĩ mình còn là tiểu cô nương ở trong khuê phòng sao, ngay cả mình mang thai cũng không biết, còn khóc nữa, bởi vì ngươi ngu xuẩn, làm hại cháu của ta cũng bị mất rồi, ngươi còn mặt mũi mà khóc!”
Tô lão phu nhân quát lớn, vừa thở hổn hển vừa nói chuyện, có thể thấy bà ta đang rất tức giận, Lục di nương khóc không ngừng, nhưng ngược lại nàng càng thống khổ bi thương hơn, nghe xong còn rất hối hận tự trách mình.
“Muội muội, đừng khóc nữa. Muội còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, chắc chắn còn có thể mang thai nữa, đừng khóc mà làm tổn hại đến thân thể.”
Đó là giọng nói của Nhị di nương Diêu Nhậm Tuệ, Tô Lương Thiển không ngờ bà ta cũng sẽ đến.
“Lão gia đã để quản gia thông báo cho tiểu thư, cũng sắp tới rồi, muội muội cứ thoải mái đi, lão gia nhất định sẽ làm chủ cho muội và hài tử trong bụng!”
Tiêu Yến an ủi, quang minh lẫm liệt, đã định tội cho Tô Lương Thiển.
“Tiểu thư đến rồi!”
Theo lời thông báo của nha hoàn, Tô Lương Thiển đi vào phòng.
Trong phòng, Lục di nương đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, tinh thần tiều tụy, không kìm được nước mắt, trông thật đáng thương.
Tô Khắc Minh ngồi ở mép giường, im lặng, nghiêm nghị, vẻ mặt rất cô đơn, dáng vẻ bi thương, hoàn toàn không kém gì Lục di nương ở bên cạnh, ông ta cũng rất quan tâm đến đứa bé này.
Sắc mặt Thẩm lão phu nhân vừa xanh vừa đỏ vì vừa mới nổi giận lúc nãy, Tiêu Yến và vài vị di nương cũng ở đó.
Phùng Bình, chưởng quỹ của Phong Chi đường, quỳ trên mặt đất, còn có Quế ma ma, ở bên cạnh nàng, có đặt một chiếc hộp, bên trong có châu báu và nữ trang mà Tô Trạch Khải đã tặng cho nàng ngay sau khi nàng trở lại không lâu, Tô Hàm Nguyệt cũng ở đó, trong phòng toàn là người.
So với nàng tưởng tượng còn náo nhiệt hơn, nhưng bầu không khí lại ngột ngạt, áp suất không khí thấp khiến cho người ta hít thở cũng không thông, tự giác cẩn trọng hơn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Lương Thiển bước vào phòng, trước khi những người khác lên tiếng, nàng đã đi đến chỗ Tô Khắc Minh cách đó không xa: “Sao sắc mặt của tổ mẫu và phụ thân lại khó coi như vậy? Con nghe quản gia nói tâm trạng của tổ mẫu và phụ thân không tốt, có phải bởi vì con ở nhà ngoại tổ mẫu chơi quá lâu nên mọi người bực mình không?”
Tô Khắc Minh nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, đối mặt với Tô Lương Thiển. Sắc mặt của nàng đều không che dấu được chút lo lắng, còn không rõ tình hình ngây thơ nghi ngờ, nàng đơn thuần và vô tôi, không có nửa phần tâm cơ ác độc, khiến cho Tô Khắc Minh hoảng hốt đến khó thở.
Thấy tình hình không ổn, Tiêu Yến thở dài, đi lên nhắc nhở: “Tiểu thư…”
“Nếu tiểu thư không nỡ tặng người khác những nữ trang mà đại thiếu gia cho người, lúc đó người trực tiếp cự tuyệt là được, sao lại có thể ở sau lưng dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để hại người?”
Lục di nương ngắt lời của Tiêu Yến, vẻ mặt Tiêu Yến vô cùng đau buồn khi nghe những lời chỉ trích cuồng loạn của nàng, lại thấy Tô Khắc Minh buông thõng hai tay, gân xanh lại nổi lên, còn có vẻ mặt oán hận của Thẩm lão phu nhân nhìn về Tô Lương Thiển, không còn có sự rộng lượng, hài lòng lúc trước nữa.
Lão gia thương nhất vẫn là Lục di nương, khi nàng nói lời này ra còn hiệu quả hơn gấp mười lần so với Tiêu Yến nói.
Quả nhiên là thức thời!