Trong khi Tiêu Yến suy nghĩ như vậy, nhưng đồng thời cũng cảm thấy Lục di nương này không thể giữ lại.

“Ta không hiểu gì, ta tặng ngươi…”

“Ngươi còn giả bộ hồ đồ!”

Tô Khắc Minh đứng dậy, ném tất cả đồ trang sức mà lúc trước Tô Lương Thiển đã tặng cho Lục di nương về phía nàng, Tô Lương Thiển đương nhiên sẽ không ngốc tới mức đứng yên để ông ta ném trúng, nên nàng linh hoạt tránh đi.

Tiêu Yến thấy Tô Lương Thiển tránh được, cảm thấy hơi tiếc nuối, bà ta hận không thể dùng những thứ đó để vạch mặt Tô Lương Thiển ra, như vậy thì sẽ không có ai dám tiếp xúc với nàng ta nữa.

Đồng thời bà ta cũng hơi hả hê, thích cười trên nỗi đau của người khác, lão gia đang tức giận, chờ chút nữa là nàng ta phải chịu khổ rồi.

Đồ trang sức đưa cho các phòng đều do chính tay Quế ma ma chọn lựa, cho Lục di nương có bộ hồng ngọc, có châu trâm, hoa tai, dây chuyền và cả vòng tay bằng ngọc trai. Nếu Tô Khắc Minh không ném những thứ này về phía nàng, Tô Lương Thiển cũng không biết Quế ma ma đưa cho Lục di nương những gì.

“Trang sức đưa cho Lục di nương là do lão nô lựa chọn, cũng do nô tỳ tự mình đưa tới. Mọi chuyện không liên quan gì đến tiểu thư cả!”

Quế ma ma chống tay hai xuống đất, vội vã muốn lớn tiếng thanh minh cho Tô Lương Thiển.

“Đúng là một nô tỳ trung thành!”

Tam di nương cười lạnh, Tô Hàm Nguyệt không chút khách khí chêm vò: “Ngươi là người của đại tỷ, tự nhiên sẽ nói đỡ cho tỷ ấy! Di nương, khi chúng ta trở về nhất định phải cho người kiểm tra kỹ những thứ mà đại tỷ gửi tới, nếu không cũng không biết bị hại chết lúc nào đâu!”

Tô Hàm Nguyệt cao giọng, giọng nói sắc bén, nàng ta cười lạnh, những gì nói ra đều vô cùng cay nghiệt.

Từ khi Tô Lương Thiển trở về, nàng ta đã bị trừng phạt nhiều lần, Tô Hàm Nguyệt đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Hơn nữa, nàng ta ở trong Tô gia vốn không được sủng ái, nếu giờ lại có thêm một người nữa, sau này khi xuất giá của hồi môn nàng ta có thể nhận được sẽ ít hơn.

Tô Hàm Nguyệt luôn coi mình là bè phái của Tiêu Yến, Lục di nương được sủng ái chính là cái gai trong mắt của Tiêu Yến, mặc kệ là nam hay nữ, vì lý do gì, bản thân Tô Hàm Nguyệt cũng không muốn Lục di nương sinh ra đứa bé này ra.

Kế sách một hòn đá trúng hai con chim này, rất hợp ý nàng ta.

Nhị di nương và Tam di nương cũng có suy nghĩ như nhau, lúc đầu Lục di nương được Tô Khắc Minh độc sủng, sinh một bé gái thì không sao, nếu là con trai thì sau này không phải sẽ dẫm lên đầu bọn họ sao.

Đám người trong phòng, mỗi người đều có một mục đích riêng phải đạt được.

“Kéo bà vú già độc ác này xuống, dùng gậy đánh chết!”

Tô Khắc Minh chỉ tay vào Quế ma ma, vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Ngay sau đó, có một tên sai vặt của Tô phủ chạy vào, Tô Lương Thiển ngắn trước mặt Quế ma ma để bảo vệ bà, nhìn Tô Khắc Minh: “Phụ thân muốn dùng gậy để đánh chết ma ma đã nuôi dưỡng con từ khi còn nhỏ, dù sao cũng phải cho con một lý do chứ!”

Tô Lương Thiển đã thay đổi tính nhát gan nghe theo trước đây của mình, vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng, không hề nhượng bộ.

Tô Khắc Minh trừng mắt nhìn Tô Lương Thiển, sắc mặt tái xanh, hai mắt đỏ bừng, hận không thể bước tới bóp chết nàng: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi sao? Sau đó chính là ngươi đó!”

Nếu không phải vì lo lắng cho hôn sự của Tô Lương Thiển và Quý tiểu công gia, Tô Khắc Minh đã muốn đánh chết Tô Lương Thiển luôn rồi.

Khi Tiểu Yến thấy vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, Tô Khắc Minh đang tức giận, Tô Lương Thiển lại chủ động đâm vào mũi dao, làm sao bà ta có thể không vui cho được? Nhưng cũng vẫn phải giả vờ giữ bình tĩnh.

“Thiển Nhi, lúc này con cùng đừng làm loạn thêm nữa mà, có lỗi thì cứ nhận tội với phụ thân đi!”

“Vậy thì mời phu nhân nói cho ta biết, ta đã làm sai điều gì! Đã muốn giết ta chết, thì dù sao cũng phải để ta chết cho rõ ràng chứ!”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Tô Lương Thiển, không có một chút sợ hãi nào, trên mặt tỏ vẻ giễu cợt, khó lường khiến cho trong lòng Tiêu Yến có hơi hoảng hốt.

Với dáng vẻ kinh khủng này của Tô Khắc Minh, Tô Lương Thiển không phải nên sợ hãi hoang mang lo sợ, khóc lóc thảm thiết, hoàn toàn không biết nói gì, trực tiếp nhận tội sao?

Nàng bình tĩnh như vậy, không thấy chút bối rối chột dạ nào, còn cùng giằng co với lão gia, phản ứng này hoàn toàn khác với những gì mà bà ta dự đoán.

Không biết tại sao, Tiêu Yến lại có một dự cảm rất xấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play