Tiêu Yến còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tô Hàm Nguyệt đã nhiệt tình giành nói trước: “Chính ngươi làm cái gì, ngươi còn không biết sao? Nể tình tỷ muội, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại, đồ trang sức mà ngươi đưa cho Lục di nương, bên trong có thứ không sạch sẽ, nếu đeo lâu dài có thể không mang thai được, nếu mang thai thì cũng sẽ sinh non. Lục di nương bị ngươi hại sảy thai, ta cũng bị mất đệ đệ, muội muội. Tâm địa ngươi thật ác độc!”

Tô Hàm Nguyệt cố gắng nặn ra hai chữ “đệ đệ”, nói hết lời bằng kỹ năng diễn xuất của mình, còn lấy khăn ra lau nước mắt, như thể người bị sảy thai chính là Tam di nương, giống như đệ đệ ruột của nàng ta chết vậy.

Tô lão phu nhân phản ứng hơi chậm, lúc này mới hùng hổ lên, nhưng lần này không phải nhằm vào Lục di nương, mà là Tô Lương Thiển, người mà vài ngày trước còn được bà ta rất ‘yêu thương’.

“Đáng lẽ ta không nên đón ngươi trở về sớm như vậy, ta...”

Tô Khắc Minh không nói nên lời, ông ta giơ tay và định tát Tô Lương Thiển—

Sắc mặt Tô Lương Thiển trắng bệch, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt hơi sững sờ, thấy Tô Khắc Minh muốn động thủ, nàng giống như vừa bị một đả kích rất lớn, lùi về sau hai bước. Tô Khắc Minh lại vội vàng nhào lên, vì lòng bàn tay dùng sức quá lớn, nên ông ta bị lảo đảo, ngã một cái, rất đau. Sau đó ông ta tức giận, lại cảm thấy xấu hổ, gần như muốn phát hỏa, quay lại và nhìn Tô Lương Thiển: “Tô Lương Thiển!”

Tô Lương Thiển cắn môi, chớp mắt, lông mi rung động, giống như sắp khóc, khó tin lẩm bẩm nói: “Phụ thân, những thứ đó đều là do huynh trưởng đưa cho ta!”

Cái tát này nếu thật sự đánh vào mặt nàng, nàng cũng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng mới dậy nổi, sao nàng có thể ngoan ngoãn đứng đó để ông ta đánh chứ.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Lương Thiển là may mắn thoát một kiếp, không ai hoài nghi gì, Phùng Bình vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn dáng vẻ Tô Lương Thiển vừa đau lòng, vừa bối rối, quả thực là muốn mù mắt luôn rồi, thầm ngưỡng mộ tài diễn xuất của Tô Lương Thiển.

Vừa nãy Tô Khắc Minh bị ngã, khẳng định là Tô Lương Thiển cố ý.

Tất cả mọi người đều bị nàng chơi đùa trong lòng bàn tay.

Tuổi còn nhỏ, mà đã có thủ đoạn như vậy, quả thật làm cho Phùng Bình cũng phải kinh ngạc.

“Là hắn đưa cho ta, huynh trưởng, tại sao hắn lại đưa thứ này cho ta chứ!”

Lần này, âm lượng của Tô Lương Thiển lớn hơn nhiều, thậm chí còn to và sắc bén hơn so với lời quát của Tô Khắc Minh trước đó.

Nàng nhặt đồ trang sức trên đất lên: “Những vật này sáng bóng, nên nữ hài tử rất thích. Nếu ta thường xuyên đeo, cả đời này cũng sẽ không thể có thai. Tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy?”

Tô Lương Thiển nhìn chằm chằm Tô Khắc Minh, giống như đang hỏi Tô Khắc Minh, cũng như đang tự hỏi chính mình, đôi mắt trong veo và cảm xúc đau buồn, sâu thẳm như mực đen, Tô Khắc Minh vốn muốn nghiêm khắc dạy dỗ nàng, cũng quên động thủ.

Trước khi Tiêu Yến và Tô Khuynh Mi động thủ, họ đã nghĩ đến tình hình như vậy, nên họ đã sớm tìm ra biện pháp đối phó.

Tô Lương Thiển chỉ mới dứt lời, Tiêu Yến đã nhanh chóng nói tiếp: “Những thứ này đều là do Trạch Khải phí rất nhiều tâm tư để chuẩn bị, cố tình chuẩn bị cho muội muội, mọi thứ đều rất tốt. Tiểu thư, ngươi quay về phủ đã không chào đón Trạch Khải, nhưng dù thế nào, hắn cũng mang họ Tô, bây giờ ở Tô gia, cũng chỉ có một mình hắn là nhi tử, ngươi không muốn nhìn thấy hắn nữa, cũng không thể coi lòng tốt của người ta như lòng lang dạ thú chứ, còn vu oan hãm hại, lấy oán trả ơn chứ. Rốt cuộc ngươi đã học những thứ này ở đâu vậy hả?”

Tiêu Yến chỉ trích Tô Lương Thiển, đồng thời bà ta cũng nói lời này cho Tô Khắc Minh và Tô lão thái thái nghe.

Sắc mặt Tô Khắc Minh u ám, ủ rũ trả lời: “Trước khi Phùng đại phu tới cũng đã nghiệm qua rồi. Trong hộp trang sức của ngươi, cũng chỉ có trang sức đưa cho Lục di nương đã bị ngâm trong thuốc!”

“Của ta và của Như Nhi cũng đã kiểm nghiệm qua, không có vấn đề gì cả.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play