“Tiểu thư muốn đổ trách nhiệm cho người khác, cũng tìm cái cớ nào chính đáng hơn chút. Đại thiếu gia đưa cho ngươi một cái hộp đựng đầy đồ, nếu hắn muốn hại ngươi, tự nhiên sẽ ngâm hết số trang sức đó vào trong thuốc luôn chứ.” Tam di nương cũng nói giúp vào, mọi người đồng tâm nhất trí bỏ đá xuống giếng với Tô Lương Thiển.
Đứa bé trong bụng của Lục di nương đã không còn, Tô gia cũng chỉ có Tô Trạch Khải là nam đinh duy nhất, tương lai sẽ là người thừa kế duy nhất của Tô gia, không ai có thể lay chuyển được vị trí của hắn, bọn họ tự nhiên sẽ nịnh bợ mà không dám đắc tội.
Chỉ có Ngũ di nương là im lặng không nói gì, nhưng tâm trạng lại lo lắng hơn bất kỳ ai khác.
Nếu Tô Lương Thiển bị đánh bại, hy vọng mà nàng ta mong đợi cuối cùng cũng không còn nữa.
“Ta? Tại sao ta lại muốn hại Lục di nương và hài tử trong bụng nàng ta chứ? Không phải Lục di nương bị cảm lạnh sao? Có thai lúc nào vậy?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Tô lão phu nhân lại nhịn không được giận mắng Lục di nương một lần nữa, khi Tô Khắc Minh lại nhìn Lục di nương, đáy mắt âm phong thiếu tình yêu ấm áp, lạnh lùng như băng quét qua, làm cho Lục di nương không khỏi rùng mình.
“Tại sao? Tiểu thư không nên hỏi chính mình sao? Ta cũng muốn biết tại sao?”
Lục di nương nghiến răng, lòng hận thù sâu đậm, chuyện đã đến nước này, nàng ta chỉ có thể đẩy hết trách nhiệm cho Tô Lương Thiển, vì đổi lấy lợi ích lớn nhất cho chính mình.
Ánh mắt Tô Lương Thiển đảo qua: “Lục di nương vu cáo lung tung như vậy, cũng không sợ đệ đệ chết không nhắm mắt, không thể đầu thai sao?”
Tô Lương Thiển không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể không nhìn ra, chuyện lần này, là do Tiêu Yến đã thông đồng với Lục di nương để dàn dựng gài bẫy mình.
Một nữ nhân có thể dùng sinh mệnh của hài tử trong bụng mình để đánh cược—
Toàn thân Lục di nương run lên bần bật, vô thức nhìn Tiêu Yến, gắt gao cầm lấy chăn bông thượng hạng, vò nát thành một đoàn.
Tô Lương Thiển lại nhìn Tô Khắc Minh và Tô lão phu nhân: “Vài ngày trước, Phùng đại phu và chính Lục di nương cũng nói là tỳ vị khó chịu, làm sao mới mấy ngày ngắn ngủi lại biến thành sẩy thai rồi? Đó là việc liên quan đến dòng dõi Tô gia, không thể chỉ tin lời nói của một bên được. Tại sao phụ thân và tổ mẫu lại không mời đại phu đến khám, nói không chừng hài tử của Lục di nương vẫn còn ở trong bụng thì sao?”
Tô Khắc Minh vốn định không cần biết chuyện này là như thế nào, muốn đánh Tô Lương Thiển trước để tiêu tan lửa giận cái đã rồi tính sau, nhưng giả thuyết này của Tô Lương Thiển quá mức mê người, cơn giận của Tô Khắc Minh ngay lập tức bị dời đi bởi hơn phân nửa là kỳ vọng sâu thẳm trong lòng ông ta.
Đôi mắt ảm đạm của Lục di nương bởi vì những lời nói của Tô Lương Thiển mà sáng lên, chẳng mấy chốc đã biến thành không chút hi vọng nào, nàng ta đã uống thuốc phá thai do chính tay phu nhân chuẩn bị, còn chảy nhiều máu như vậy, đứa bé chắc chắn sẽ không thể giữ lại được.
Nghe xong lời này, Tô lão phu nhân đang sa sút tinh thần trở nên sôi nổi, nói với quản gia: “Đi, mời thêm đại phu đến, phải có y thuật thật giỏi!”
Tô quản gia đáp lại rồi rời đi, Tiêu Yến cũng nghĩ giống như Lục di nương, tràn đầy tự tin, căn bản không khuyên ngăn dừng lại.
Thuốc do Phùng đại phu kê đơn, còn là đích thân hắn ta đưa tới, bà ta còn tận mắt nhìn Lục di nương uống, cũng chỉ là một hài tử chưa đến hai tháng, chắc chắn là không thể sống được.
Cho dù có bao nhiêu đại phu đến, kết quả chẩn đoán cũng không thay đổi.
Lúc này Tô Lương Thiển đã cho lão gia và lão phu nhân hy vọng, thì sẽ phải chịu sự phẫn nộ gấp bội khi ông ta phải thất vọng lần hai.
Bà ta muốn người từ trên xuống dưới của Tô phủ đều phải nhìn xem, chỉ cần ngỗ ngược không tuân bà ta, thì sẽ có số mệnh như thế nào.
Tiêu Yến nghĩ như vậy, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên, không thể chờ đợi được mà đứng dậy.
Với điều kiện của Tô gia, Tô quản gia bằng tốc độ nhanh nhất đã mời được đại phu có y thuật tốt nhất trong kinh thành đến, bất đồng và tranh cãi là không thể tránh khỏi, nên hắn đã mời năm người cùng một lúc.
Sau khi vị đại phu đầu tiên ngồi xuống bắt mạch cho Lục di nương, đứng dậy và vui vẻ nói với Tô Khắc Minh: “Mạch tượng hữu lực, mượt mà như ngọc. Chúc mừng Tô lão gia, di nương có hỉ.”