Tô Khắc Minh đứng dậy nhìn đại phu, giống như bị đánh một gậy vào đầu, cả người đều bàng hoàng, ông ta không dám tin những gì mà mình nghe được, không kìm được sự vui sướng của mình: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Tiêu Yến cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt bà ta gần như có thể dùng từ huyền huyễn để hình dung, không dám tin, bà ta theo bản năng phủ nhận nói: “Chuyện này không thể nào!”

Tô Lương Thiển nhìn thẳng vào vẻ bối rối của Tiêu Yến: “Làm sao phu nhân lại có thể khẳng định chắc chắn là trong bụng di nương lại không thể có đệ đệ vậy?”

Tô Khắc Minh vì lời nói của Tô Lương Thiển mà nghĩ tới một loại khả năng nào đó, sắc mặt u ám nhìn Tiêu Yến, Tiêu Yến giật mình một cái, rất nhanh nhận ra mình đang quá nóng vội, nói điều không nên nói, nhưng vì biến cố bất thình lình này mà đầu óc bà ta hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra cách phản bác lại lời nói của Tô Lương Thiển.

Trước khi động thủ, để đảm bảo không thất bại, bà ta và Tô Khuynh Mi đã nghĩ tới hàng ngàn loại khả năng, nhưng lúc này cũng không ngờ lại có cục diện như vậy.

Những người khác cũng bị kinh ngạc trước sự đảo ngược đột ngột này, cũng không biết nên tin ai, Lục di nương buông tay ra, thò vào chăn mền, sờ bụng của mình, giống như vừa vui sướng vừa lo lắng, mắt buông thõng như đang cân nhắc hay tính kế điều gì đó.

“Vì hai vị đại phu có quan điểm hoàn toàn không giống nhau, xin mời các đại phu khác cùng xem thử.” Ngũ di nương vẫn luôn im lặng, lúc này mở miệng đề nghị.

Tô Khắc Minh gật đầu, mời bốn vị đại phu khác lần lượt bắt mạch cho Lục di nương, kết quả đều giống như vị đại phu đầu tiên.

“Đúng là di nương có thai, nhưng tháng còn nhỏ, thai nhi không ổn định, còn có dấu hiệu sinh non, nếu không nằm trên giường chăm sóc tốt, sợ là không giữ được.”

Sau khi vị đại phu cuối cùng bắt mạch cho Lục di nương, ông ta nhìn Tô Khắc Minh nói, những người khác cũng nói phụ họa theo, nói nên để Lục di nương nằm trên giường dưỡng thai.

Trong phòng, những người trước đó không biết tin vào ai mới phản ứng lại, Lục di nương đang mang thai, hài tử trong bụng vẫn còn, nó chưa bị sảy mất, ngay cả Lâm Hàm Nguyệt cũng ngạc nhiên, trong lòng đều cảm thấy rất thất vọng.

Tô khắc Minh và Tô lão thái thái cũng thở phào nhẹ nhõm, yên tâm buông tảng đá lớn trong lòng xuống.

“Các ngươi xem lại đi, có thể có sai lầm gì đó không?”

Tiêu Yến càng nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy không thể có chuyện đó được, bà ta đi đến trước mặt mấy vị đại phu để yêu cầu bọn họ khám lại, nhưng mấy vị đại phu đều không quan tâm đến bà ta.

Nếu chỉ có một người, Tiêu Yến đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ sẽ còn do dự, nhưng bây giờ kết quả chẩn bệnh của năm người đều giống nhau, bản thân bọn họ cũng không hoài nghi chút nào.

Các đại phu mà Tô quản gia mời đến đều hành nghề y ở kinh thành mấy chục năm rồi, cũng không phải chưa xem bệnh cho đại gia đình nào như thế, nhìn thấy Tiêu Yến thế này, nhiều ít họ cũng đoán được có uẩn khúc ở trong.

Tô Lương Thiển thấy Tiêu Yến bối rối và hoảng sợ, thản nhiên nói: “Nếu chỉ là một vị đại phu, còn có thể mắc sai lầm, nhưng nhiều đại phu như vậy, tất cả đều có chung một kết quả, làm sao lại có sai sót chứ? Xem dáng vẻ của phu nhân, có vẻ như không được vui vẻ lắm thì phải?”

Tiêu Yến nghe vậy, giống như bị giẫm phải đuôi mèo, suýt chút nữa là nhảy dựng lên, lớn tiếng phản bác lại Tô Lương Thiển nói: “Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”

Nhưng lại không biết dáng vẻ này của bà ta còn lộ vẻ chột dạ hơn.

“Nữ nhi chúc mừng phụ thân và tổ mẫu, chẳng mấy chốc Tô gia lại có thêm đệ đệ rồi.”

Tô Lương Thiển mỉm cười, là người đầu tiên nói chúc mừng với Tô Khắc Minh và Tô lão phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play