Tô Lương Thiển mỉm cười, là người đầu tiên nói chúc mừng với Tô Khắc Minh và Tô lão phu nhân.

Tâm trạng của Tô Khắc Minh và Tô lão phu nhân còn hào hứng hơn cả khi ngồi xe bay qua núi, điều này chắc chắn hài tử vẫn còn trong bụng của Lục di nương, mặc dù thai nhi không ổn định, nhưng đại phu cũng nói chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng thật tốt, thì sẽ không có vấn đề, cả hai đều thoải mái, mà Tô Lương Thiển còn nói hài tử trong bụng của Lục di nương là một đứa bé trai, hai người họ lại càng vui vẻ hơn, trên mặt đều là nụ cười.

“Phật Tổ phù hộ, tổ tiên phù hộ!” Tô lão phu nhân chắp tay trước ngực, lẩm bẩm không ngừng.

“Còn có Lục di nương, phụ thân và tổ mẫu coi trọng thai nhi trong bụng người như vật, di nương thật có phúc đó.”

Tô Lương Thiển cười tươi như hoa, còn rất chân thành, nhưng lại làm cho lòng của Lục di nương bỗng nhiên nhảy loạn lên.

Tiêu Yến giật giật khóe miệng, cứng ngắc, nụ cười đó đúng là còn khó coi hơn cả khóc.

Ngũ di nương cũng chúc mừng Lục di nương: “Muội muội thật có phúc, vừa vào cửa hơn một năm đã mang thai, lần này nhất định phải sinh cho lão gia một bé trai mập mạp đấy.”

Ngũ di nương mỉm cười, nàng không chút ghen tị nào, câu một bé trai mập mạp kia đã khiến lòng Tô Khắc Minh cảm thấy thỏa mãn, không thể không hài lòng liếc nhìn nàng ấy.

Nhị di nương, Tam di nương và Tô Hàm Nguyệt cũng theo sát Ngũ di nương, nhưng so với Ngũ di nương, bọn họ không thật tâm chúc mừng chút nào.

Tiêu Yến đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, bà ta tức giận nhìn về phía Phùng Bình, ánh mắt sắc bén ẩn chứa sát khí, Phùng Bình cúi đầu không dám nhìn lại bà ta.

“Phùng đại phu nói bên trong hộp đồ có gì đó không ổn, phụ thân, có thể để mấy vị đại phu cùng nhau kiểm tra hay không, cũng trả lại công đạo và trong sạch lại cho nữ nhi!”

Tâm trạng Tô Khắc Minh đang cực kỳ tốt, nên lập tức đồng ý.

Trong tình huống này, Tiêu Yến cũng không dám ngăn cản nàng, mí mắt nhanh chóng giật giật.

Tô Lương Thiển nhắc nhở: “Các vị nhìn xem có cái gì không sạch sẽ ở trong đó không?”

Mấy vị đại phu nhìn chiếc hộp đựng đầy châu báu, con mắt sáng lên, lần lượt ngồi xổm ở bên cạnh chiếc hộp, nhìn, sờ, còn có người cầm lên mũi ngửi thử, có người nhíu mày, nhỏ giọng thảo luận hỗ trợ nhau.

Tô Khắc Minh cũng không nghi ngờ Tô Trạch Khải, đi đến phía sau bọn họ, nói: “Các người có gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi.”

Mấy vị đại phu trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng một vị đại phu lớn tuổi nhất đứng lên: “Mấy người lão phu đã kiểm tra qua, toàn bộ đồ vật trong này đều bị ngâm qua một loại dược thủy chứa Tử Tức tuyệt.”

“Tử Tức tuyệt?”

Vị đại phu lớn tuổi nhất khẽ gật đầu: “Dược tính của loại thuốc này mang tính hàn, hơn nữa còn cực mạnh, nếu nữ tử chưa lập gia đình ngày ngày đeo trang sức bị tẩm loại thuốc này trên người, nếu tiếp xúc trong vòng chưa tới một năm thì cũng đã rất khó có thai, còn tiếp xúc lâu hơn nữa thì có thể cả đời cũng sẽ không mang thai được. Nếu như là phụ nữ mang thai đeo vào, cũng chỉ vài ngày ngắn ngủi sẽ làm cho thai nhi không ổn định, là thứ cực kỳ ác độc!”

Tô Lương Thiển bỗng nhiên nghĩ đến kiếp trước gả cho Dạ Phó Minh, nàng đã nhiều năm đều không thể mang thai hài tử, bây giờ nghĩ lại, trong đó nhất định cũng có thủ đoạn của Tiêu Yến.

Sắc mặt Tiêu Yến trắng bệch, trong lòng run lên, không khỏi lắc đầu: “Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể!”

“Nếu phu nhân nghi ngờ y thuật của ta, bà có thể tìm những người khác, chắc chắn kết quả cũng không thay đổi gì!”

Mấy lần bị nghi ngờ về y thuật, không ai còn có thể vui vẻ được cả.

Bà ta như theo bản năng chỉ tay vào Tô Lương Thiển, chĩa mũi nhọn về phía nàng, giống như một kẻ tuyệt vọng cố gắng muốn tìm kiếm hy vọng: “Là ngươi, có phải là ngươi đã giở trò quỷ không? Tại sao ngươi lại muốn hãm hại Trạch Khải hả?”

Ngũ di nương nhặt đồ trang sức mà lúc trước Tô Khắc Minh ném vào người Tô Lương Thiển, đưa cho vị đại phu nói chuyện: “Ngài nhìn xem, trong này cũng có những thứ đó sao?”

Đại phu nhận lấy, đầu tiên là sờ lên, sau đó lại đưa lên chóp mũi ngửi, gật đầu nói: “Có.”

“Thuốc này bá đạo như vậy, nếu nữ tử dính vào không phải sẽ bị hủy sao?”

Đại phu nghe lời của Ngũ di nương giải thích nói: “Dược hiệu của nó tuy mạnh, nhưng lại rất dễ bay hơi. Ngâm thời gian càng lâu thì dược hiệu càng tốt, ít nhất là do nồng độ của dược thủy bên trong rất cao, có lẽ đã ngâm trong mười ngày nửa tháng. Hơn nữa, yêu cầu tuyệt đối về môi trường của Tử Tức tuyệt là cực kỳ cao, rất hiếm thấy ở Đại Tề, không phải thứ mà người bình thường có thể mua được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play