Lúc trước, Tô Khải Trạch vì muốn lấy lòng nên mấy thứ này đều là đưa cho Tô Lương Thiển để làm trò trước mặt mọi người. Lúc đó Tô Khắc Minh và Tô phu nhân đều ở đó nên tất nhiên biết rõ Tô Lương Thiển nhận những đồ vật này trước sau cộng lại còn chưa tới mười ngày.

Những lời đại phu nói đã trực tiếp chứng minh sự trong sạch của Tô Lương Thiển, thậm chí còn chĩa mũi dùi về phía Tô Khải Trạch.

Dù sao thì Tô Trạch Khải hàng năm đều đi du lịch bên ở bên ngoài, nên cơ hội tiếp xúc với những loại dược liệu hiếm này cao hơn so với Tô Lương Thiển.

Tiêu Yến cũng không rõ tại sao đồ vật tốt như vậy cuối cùng lại có vấn đề. Trực giác của bà ta nói rằng việc này không thoát khỏi liên quan đến Tô Lương Thiển, nhưng bà ta không có chứng cứ. Trong lòng bà ta bây giờ đang rất tuyệt vọng, càng thêm hối hận vì liên lụy tới Tô Trạch Khải vô tội, ảnh hưởng tới hình tượng của hắn trong lòng Tô Khắc Minh và Tô lão phu nhân.

Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

“Lão gia, mấy năm nay Khải Trạch luôn đi theo bên cạnh ngài, thằng bé là người như thế nào ngài còn không rõ sao? Thằng bé yêu thương Thiển Nhi còn không kịp, không cần thiết làm những việc này!”

Giọng Tiêu Yến rất lớn, bắt đầu khóc như mưa, cố gằng biện giải cho Tô Trạch Khải.

Tam di nương cũng cảm thấy căng thẳng, bà ta là nha hoàn hồi môn của Tiêu Yến, hai người chính là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng. Tiêu Yên tốt bà ta mới có thể tốt nên vội vàng giải thích giúp: “Đúng vậy lão gia, đại thiếu gia làm người xưa nay đều lương thiện khoan hậu, sẽ không làm những chuyện như vậy đâu!”

Tô Hàm Nguyệt mặc kệ đại phu nói gì, chỉ tay vào Tô Lương Thiển lớn tiếng nói: “Nhất định là tỷ tỷ dùng thủ đoạn hãm hại đại ca!”

Tiêu Yến nghĩ đến mấy lần trước, mỗi lần bà ta đấu với Tô Lương Thiển đều thua, dự cảm xấu trong lòng càng tăng lên, mí mặt giật giật. Bây giờ bà ta phải hóa chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không, sau đó từ từ mưu tính.

Tô Lương Thiển cúi đầu yên lặng đứng một hồi lâu, đột nhiên đi đến trước mặt Tô Khắc Minh, cầm lấy tay ông ta, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt trong trẻo thanh triệt nhìn ông ta, khóc thành tiếng: “Phụ thân, nữ nhi sợ hãi!”

Sắc mặt nàng trắng bệch, cả người phát run, thậm chí có cảm giác lung lay sắp đổ, một bộ dạng chấn kinh sợ hãi giống như con thú nhỏ đang tìm kiếm sự che chở, giọng nói lại càng mềm mại làm cho người ta đau lòng, ánh mắt kia chính là sự hâm mộ, tín nhiệm còn có tủi thân của con gái đối với phụ thân. Dù Tô Khắc Minh chưa bao giờ coi nàng là nữ nhi để yêu thương, cũng bị khơi dậy ý muốn bảo hộ và sự đau long.

“Nữ nhi rốt cuộc đã làm sai điều gì?”

Đầu tiên nàng chất vấn, sau đó lại mềm giọng hỏi: “Có phải nữ nhi đã làm gì sai không?”

Rõ ràng nàng không làm gì sai, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí, làm cho Tô Khắc Minh đau lòng, đồng thời sinh ra vài phần áy náy.

Tô lão phu nhân ý thức được mình trách lầm Tô Lương Thiển, nên đau lòng không thôi, bà trực tiếp đứng lên, ôm Tô Lương Thiển vào lòng dỗ.

Người ngoài ở đây đều đau lòng trước Tô Lương Thiển đáng thương.

Phùng Bình trong lòng bồn chồn, hắn ta có dự cảm vô cùng mãnh liệt là những trang sức bị ngâm dược kia đều là Tô Lương Thiển động tay động chân. Tóm lại, chắc chắn có liên quan tới nàng.

Tô Khắc Minh lạnh mặt cảnh cáo những đại phu do Tô quản sự mời tới, rồi cho mỗi người một khoản tiền kha khá làm phí xem bệnh, rồi gọi người đưa họ đi.

Trong phòng an tĩnh đến có chút đáng sợ, ngoại trừ tiếng khóc của Tô Lương Thiển, cũng chỉ có tiếng hô hấp nặng nề dù đã cố áp chế của Tô Khắc Minh.

Tô Lương Thiển khóc, một phần là diễn kịch cho Tô Khắc Minh và Tô lão phu nhân xem, còn lại là do nàng thực sự cảm thấy ấm ức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play