Nàng rốt cuộc đã làm gì sai? Nàng hỏi Tô Khắc Minh cũng chính là đang hỏi bản thân mình.
Nàng cũng không hề làm sai cái gì, chỉ vì xuất thân tôn quý mà hôn sự của nàng bị người khác hoàn toàn khống chế, nàng bị những người đó sắp đặt, cuộc đời nàng bị chôn vùi, còn kèm theo mấy trăm tính mạng vô tội của người trong Kinh Quốc công phủ.
Những người này từng là những người nàng giao phó toàn bộ tình cảm cùng sự tín nhiệm…
“Thiển Nhi, con đã phải chịu ấm ức rồi. Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm. Đại phu nói Lục di nương cần phải tĩnh dưỡng, có chuyện gì chờ thai nhi của Lục di nương ổn định lại rồi nói!”
Tiêu Yến đi tới trước mặt Tô Lương Thiển, cúi người vỗ nhẹ vai nàng an ủi, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Chờ đến lúc thai nhi của Lục di nương ổn định, thì cơn giận của Tô Khắc Minh đã sớm tiêu tan, sự thương tiếc áy náy với nàng cũng theo đó mà biến mất. Nữ nhi trong mắt ông ta chỉ có Tô Khuynh Mi, nàng muốn nhắc lại nhưng chỉ cần người khác xúi giục vài câu sẽ thành tính toán nợ cũ, còn có thể bị mắng cho một trận. Nếu đã như vậy thì cho dù đầu óc nàng có bị úng nước cũng sẽ không đồng ý.
Tô Lương Thiển thấy Tô Khắc Minh chậm chạp không nổi giận, cũng biết được sau khi Tô Khắc Minh bình tĩnh lại, hẳn là cũng đoán được đầu đuôi nguyên nhân sự việc. Chuyện này chắc chắn liên quan đến Tô phu nhân cùng với nhi tử ông ta tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm. Nhưng hiện tại thai nhi trong bụng Lục di nương không có vấn đề gì, ông ta đây là đang do dự chần chờ muốn ba phải cái nào cũng được đây mà. Tô Lương Thiển sao có thể để cho bọn họ được như ý nguyện.
Nàng từ trong ngực Tô lão phu nhân ngẩng lên, rũ mắt nhìn Tô Khắc Minh nói: “Phụ thân, con vẫn nên quay về Vân Châu thì hơn, con muốn về Vân Châu.”
Về Vân Châu? Như vậy sao được? Mặc dù hoàng hậu bất mãn nhưng bây giờ hôn sự vẫn còn, ông ta còn muốn dựa vào Tô Lương Thiển để ngồi lên vị trí Hộ bộ Thượng thư nữa. Còn có tiểu công tử Quý gia, không có nàng, ông ta sao có thế trèo lên bắc cầu mối quan hệ với Quý gia.
“Con là nữ nhi của Tô Khắc Minh ta, đây mới là nhà của con, con muốn về đâu? Con yên tâm, cha nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng, cho con một công đạo!”
Tô Khắc Minh thề son sắt, ánh mắt như giết người nhìn về phía Phùng Bình hai chân run bần bật, nhấc chân đá cho hắn ta một cước. Thân thể hơi mập của Phùng Bình bị đạp lui về phía sau mấy bước, rầm một tiếng ngã ra đất.
Tiêu Yến nhìn Phùng Bình chật vật bất kham, cảm giác một cước kia như đá vào ngực bà ta, hô hấp không thông.
“Nói rõ ràng cho ta, nếu không hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải nằm ngang ra khỏi Tô phủ!”
Tiêu Yên ngẩng đầu nhìn Phùng Bình, cắn chặt răng, trầm mặt, nháy mắt ra hiệu để hắn ta không được khai ra.
Phùng Bình chống tay quỳ xuống, cầu xin Tô Khắc Minh tha thứ: “Tha mạng, Tô lão gia tha mạng, là phu nhân!”
Tận mắt nhìn thấy cuộc tranh đấu không khỏi thuốc súng giữa Tô Lương Thiển và Tiêu Yến, Phùng Bình không có bất kì sức chống cự nào trực tiếp lựa chọn tin tưởng Tô Lương Thiển, đứng ra chỉ tội Tiêu Yến: “Tất cả mọi thứ đều do phu nhân phân phó, thuốc làm Lục di nương sảy thai còn có lý do thoái thác là đồ trang sức bị ngâm độc đều là ý của phu nhân. Bà ta lấy tính mạng một nhà già trẻ của tiểu nhân ra uy hiếp, nếu ta không làm theo lời bà ta nói thì bọn họ sẽ mất mạng. Tiểu nhân cũng là bị ép buộc bất đắc dĩ, mấy năm nay phải làm trái lương tâm để làm những việc này!”
Phùng Bình nói cực nhanh, trong lúc nói không dừng lại chút nào. Sau đó hắn khai báo tất cả quá trình sự việc.
“Tiểu dân lần đầu tiên bắt mạch cho Lục di nương đã nhìn ra nàng đang mang thai hai tháng, nhưng phu nhân ngăn cản không cho tiểu nhân nói với bất kì người nào, còn bảo ta nói với người ngoài Lục di nương chỉ bị cảm lạnh, còn bảo ta bốc thuốc có hại cho cái thai của Lục di nương. Muốn làm cho cái thai trong bụng Lục di nương thần không biết quỷ không hay biến mất, ta…”
“Ngươi nói bậy!”
Tiêu Yến rít gào với Phùng Bình.
Thời điểm Phùng Bình chỉ tên điểm mặt bà ta, nói ra tất cả mọi chuyện, Tiêu Yến đã trợn tròn mắt. Phùng Bình chỉ là một đại phu, bà ta không ngờ hắn sẽ có cái can đảm đó, nhưng lá gan của Phùng Bình lớn hơn bà ta nghĩ. Mắt thấy hắn ta càng nói cành nhiều, tư thế như muốn vạch trần tất cả những chuyện bà ta làm mấy năm nay ra hết, khiến cho Tiêu Yến tâm loạn như ma, hoang mang lo sợ.
Mấy di nương cũng cảm thấy khó tin, ngay cả Tô Khắc Minh cũng cảm thấy bất ngờ. Vợ chồng nhiều năm, thủ đoạn của Tiêu Yến thế nào ông ta cũng biết, ông ta chất vấn Phùng Bình mà không phải làm khó dễ Tiêu Yến, là vì cho rằng Phùng Bình sẽ nhận hết toàn bộ trách nhiệm.
Đổi một Phùng Bình để cho Tô Lương Thiển một công đạo, vẹn cả đôi đương.
“Vì sao cuối cùng ngươi lại thu tay? Là ý của phu nhân sao?”