Tiêu Yến nghe những lời này cũng sững sờ, trong lòng lập tức mừng như điên, cảm giác yên lòng, lão gia vẫn hướng về phía bà ta.

Khuynh Mi và Trạch Khải là hai đứa nhỏ lão gia yêu thương và xem trọng nhất, mà bà ta lại là mẹ đẻ của chúng. Coi như là vì hai đứa con, ông ta cũng sẽ không quét sạch mặt mũi của bà ta.

Tô Lương Thiển nghe thấy câu hỏi của Tô Khắc Minh, cười khinh miệt lại mỉa mai

Tô Khắc Minh có lẽ sẽ bời vì lợi ích mà bênh vực nàng, nhưng ở thời điểm mấu chốt, ông ta và Tiêu Yến, Tô Khuynh Mi, Tô Trạch Khải mới là người một nhà, cũng chỉ che chở bảo vệ cho bọn họ.

Nhưng mà lần này, ông ta sẽ không được như ý nguyện!

Phùng Bình giống như nghe không hiểu ám chỉ của Tô Khắc Minh, khóc lóc tiếp tục nói: “Mấy đứa trẻ nhà tiểu nhân đều bệnh tật ốm yếu, mẫu thân và phu nhân nhà ta nói là do người làm cha như ta gây ra quá nhiều nghiệp chướng. Bây giờ phu nhân ta mang thai, tiểu nhân thật sự rất sợ. Bản thân tạo nghiệt lại báo ứng lên người hài tử, cho nên lén đổi thuốc phá thai thành thuốc an thai. Phu nhân, nể tình ta mấy năm nay vì người làm nhiều chuyện như vậy, cầu xin người cho tiểu nhân và người nhà một con đường sống.”

Phùng Bình tuổi tác đã cao, nước mắt không ngừng, nói hết lời rồi quay sang Tiêu Yến dập đầu, hắn ta dập đầu dùng rất nhiều sức, mỗi lần đầu đụng trên mặt đất đều có tiếng vang. Hắn ta phát huy rất nhuần nhuyễn hình tượng người bị hại buộc phải bất đắc dĩ làm việc xấu, cũng làm cho Tiêu Yến càng thêm độc ác, đồng thời nói cho mọi người biết những việc dơ bẩn hắn ta làm cho Tiêu Yến trong mấy năm nay không chỉ có một.

Tô Lương Thiển cũng không nói lời nào, mà chỉ dùng đôi mắt trong suốt nhìn về phía Tô Khắc Minh, làm cho Tô Khắc Minh hận không thể đào cái hố chui vào.

Tiêu Yến bởi vì lời nói của Tô Khắc Minh đã dấy lên chút hy vọng, nhưng rất nhanh đã bị mấy câu của Phùng Bình dập tắt. Bà ta giận dữ, tuy không thể nói rõ nhưng bà ta cảm thấy nhất định có chỗ không thích hợp: “Nói, là ai, ai bảo ngươi bôi nhọ hãm hại ta như vậy? Người kia cho ngươi thứ gì tốt, làm người không tiếc bất cứ giá nào vu oan hãm hại ta?”

Phùng Bình ngẩng đầu, đối mặt với Tiêu Yến hận không thể chém hắn ta thành tám khối: “Phu nhân, người đã là chủ mẫu Tô phủ, sau lưng lại có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, trên dưới nhà này không ai có thể lay chuyển địa vị của người, tại sao người còn muốn đuổi tận giết tuyệt? Tiểu nhân thật sự chịu đựng đủ việc sống những ngày tháng lương tâm bất an này rồi, người hãy tha cho ta đi!”

Lời này của Phùng Bình, từng từ từng chữ đều là chỉ trích bản tính độc ác không thể tha thứ của Tiêu Yến. Tiêu Yến tức đến mức muốn thổ huyết, bà ta không thèm để ý đến cái gì mà hình tượng đoan trang hiền huệ, trực tiếp xông lên muốn đánh Phùng Bình nhưng bị ngáng ở giữa.

Tô Lương Thiển đột nhiên xông lên, thân thể dùng sức nghiêng về phía trước. Tiêu Yến bị nàng va thật mạnh ngã ngửa xuống đất, nhìn càng thêm chật vật. Bà ta chỉ vào Tô Lương Thiển bắt đầu mắng, mặc dù không có từ nào thô tục nhưng lại vô cùng khó nghe.

Bà ta mắng Tô Lương Thiển, Tô lão phu nhân lập tức mắng Tiêu Yến ác độc, nhưng giọng của Tiêu Yến lúc tức giận lớn hơn Tô lão thái thái rất nhiều, vì vậy cả căn phòng đều là giọng mắng của bà ta.

Chỉ như vậy mà đã không khống chế được hiện nguyên hình ra rồi? Xem ra những năm này sống an nhàn sung sướng làm bà ta quên hết tất ra rồi.

Tô Lương Thiển nhìn bà ta như mấy người đàn bà chanh chua đanh đá chỉ biết chửi bới giữa chợ, quay người nhìn Tô Khắc Minh, ông ta cau mày không vui, còn xen lẫn vài phần ghét bỏ.

Thế này vẫn không đủ, còn lâu mới đủ!

Ánh măt Tô Lương Thiển chậm rãi chuyển từ Tô Khắc Minh đến trên người Lục di nương đang ngồi trên giường.

Nàng ta nghiêng mặt, một tay vuốt bụng, một tay khác đặt trên chăn nắm thành quyền, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Yến lóe sáng, khóe miệng nhếch lên. Đó chính là vẻ mặt đắc ý khi báo được đại thù, còn có vẻ bừng bừng dã tâm tính toán gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play