Trước cửa chùa miếu, là một khoảng đất trống rộng rãi, bình thường rất trống trải, nhưng bây giờ bị đồ đạc Tô Lương Thiển đưa tới chiếm đầy, còn một ít không thể dừng được.
“Chùa bây giờ được trưng dụng chưa?”
Lưu Hoa gật gật đầu, “Những người ở trong thôn đều không được ra ngoài, trong chùa cũng không có người, tại hạ lo lắng chuyện dịch bệnh sẽ truyền ra ngoài, bảo mấy người chủ trì đi hết rồi.”
Tô Lương Thiển ừ một tiếng, nói với Tiêu Bằng Vọng: “Ngươi đi, bảo người dỡ những đồ đạc trên xe ngựa xuống, tạm thời chuyển vào trong chùa.”
Lưu Hoa nghe sự phân phó của Tô Lương Thiên, đôi mắt vừa u ám vừa mệt mỏi sáng lên, trong lòng lại có sức mạnh.
Lúc Thái tử tới, cũng mang theo rất nhiều đồ đạc, nhưng căn bản không phân tới tay người cần dùng, bây giờ nạn dân đã bị nhốt lại rồi, mắt Lưu Hoa đỏ lên, “Tô đại nhân tới cực kì đúng lúc.”
Lưu Hoa bộ dạng như sắp khóc ra, nhưng nét mặt lại hơi thả lỏng, thậm chí có ý cười, dường như là vui quá mà khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play