Trừ tường cửa ra, còn có gần trăm binh sĩ mang đao, nhìn khá cao to vạm vỡ, có thể nhìn thấy những người nhận lệnh này, đều rất sợ người ở bên trong chạy ra ngoài.
Đám người Tô Lương Thiển còn chưa đi tới dưới tường cửa, cửa sắt đóng chặt, đúng lúc mở ra một cái cửa nhỏ, có hai người trang bị vũ khí đầy đủ toàn thân khiêng một người bị che hết hoàn toàn đi ra, ai nhìn cũng đều có thể đoán được, người bị khiêng trên chiếc cáng, chính là một cỗ thi thể.
Hắn được che chắn rất kĩ càng, chỉ có một cánh tay buông thõng là lộ ra ngoài, mu bàn tay đã lở loét hết cả ra, cũng không biết là do bệnh dịch hay là do thời tiết nóng nực, thi thể chậm chạp không được xử lý mà dẫn tới điều này.
Thái tử với Tô Lương Thiển gần như song song bước tới, đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn ta bị dọa trợn to cả mắt, lập tức dừng lại, chỉ trỏ nói: “Đây...đây là....”
Lời hắn ta còn chưa nói xong, người khiêng thi thể đã bước tới gần, Thái tử ghê tởm, trực tiếp nôn mửa, đám người Tô Khắc Minh, Lưu Hoa và đám quan lại địa phượng cũng không khá hơn bao nhiêu, nếu không khắc chế, thì ước chừng cũng đã nôn ra rồi.
Lưu Hoa nhìn Thái tử bị dọa sợ mặt mày trắng nhợt xám ngoét vì chút cảnh tượng này, không khỏi nhổ một ngụm nước bọt trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Tô Lương Thiển điềm nhiên trước mặt, thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trong bất giác, ông mất đi hy vọng với Thái tử, mà lại ký thác toàn bộ hy vọng lên người Tô Lương Thiển.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT