Lúc mấy người Tô Lương Thiển còn chưa nói chuyện, nơi chiếc cửa đã đóng lại, truyền tới những tiếng đập cửa tục không ngừng nghỉ, âm thanh rất vang, vượt qua cánh cửa sắt nặng nề, với rung lắc một cách kịch liệt, dường như bị đẩy.
Những bách tính bị nhốt ở trong thôn kêu gào cầu cứu, có nam có nữ, trong đó còn pha lẫn tiếng tiếng nam nhân gào khóc, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng, đó là sự cầu cứu của con người trong lúc sắp chết, không liên quan tới là nam hay nữ.
Bọn họ ai cũng chưa từng trải qua bệnh dịch, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có đáp án rồi, nhưng hai chữ kia, bọn họ không dám nhắc tới, sợ nhắc tới, lại càng chỉ có thể kiệt quệ ở trong này không được ra ngoài.
“Những người dân trong thôn, bắt đầu từ hôm trước vẫn luôn tập hợp ở cửa, kêu gào đòi ra ngoài.”
Lưu Hoa yếu ớt giải thích vài câu, khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày đều có người trèo từ trong ra ngoài, nhưng đều bị phát hiện, hai ngày trước, binh lính vận chuyển vào trong để khiêng thi thể ra ngoài, thì có người nhân lúc khe hở của cánh của nhỏ khi mở, muốn chạy trốn thoát, hai bên còn xảy ra tranh chấp, chính bởi vì thế, Hồ Vĩ cử thêm hơn nửa binh lính tới đây, tăng cường phòng thủ.
“Ra ngoài ư?”
Giọng nói của Thái tử lạnh lùng như bằng, “Ai mà biết được bọn họ có bị nhiễm dịch hay không, thả bọn họ ra, lây nhiễm cho những người dân bách tính khác thì làm thế nào được? Bọn họ không biết bản thân mình hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm ư? Ra ngoài là hại người, người có ý đồ gây họa cho giang sơn Bắc Tề này, sống cũng là tai họa!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT