Dạ Phó Minh dõng dạc hùng hồn, lại nói thêm nhiều lời nữa, hắn ta là người có thiên phú về nhân tâm, mấy câu nói, không chỉ có thể vỗ về trái tim xốc nổi của những người dân kia, mà cũng thu được lòng người.
“Vị này là khâm sai đại thần được phụ hoàng khâm phong, cũng là người chịu trách nhiệm lũ lụt ở kinh thành lần này, phụ hoàng thấy thể hiện xuất chúng của nàng trong lần lũ lụt này, lại nghe thấy cơ thể của Thái tử không khỏe, nên đã phải nàng tới, phụ hoàng khen ngợi nàng chính là nữ tử có tài cán năng lực giỏi nhất cả Bắc Tề, cũng là nữ tử mà phụ hoàng coi trọng nhất!”
Dạ Phó Minh không tiếc dùng những lời hay ý đẹp để khen ngợi Tô Lương Thiển, lúc nói những lời này, đôi mắt vẫn nhìn về phía nàng, bên trong trừ tán thưởng ra, còn có chút cảm xúc ám muội thâm tình dâng trào, nhưng mà được áp chế lại, khiến cho người ta khó lòng coi nhẹ.
Dạ Phó Minh có một khuôn mặt mê hoặc lòng người, lúc hắn ta nhìn một người một cách ẩn tình đưa tình như thế, ánh mắt đó, giống như vòng nước xoáy cuốn sạch mọi thứ, dường như có thể cuốn cả người ta vào đó, khiến người ta chìm đắm vào đó.
Đời trước, Tô Lương Thiển không chỉ một lần chìm đắm vào trong ánh mắt thâm tình đó, hiện tại, không nhìn Dạ Phó Minh, lại bị hắn ta nhìn như thế, nàng cũng đã cảm thấy ghê tởm, loại ghê tởm này, khiến gai ốc cả người nàng đều nổi lên.
Tô Lương Thiển nhịn sự khó chịu này lại, cùng đứng với Dạ Phó Minh.
Dạ Phó Minh thấy Tô Lương Thiển không nhìn mình, sự âm u trong đôi mắt lại càng sâu thêm, nhưng tuôn ra từ bên trong lại là sự dịu dàng và thâm tình càng sâu đậm hơn, tới cả Quý Vô Tiễn đứng bên cạnh người Tô Lương Thiển cũng có thể nhận ra được, nhíu mày, đứng vào giữa hai người, ngăn cách cái nhìn của Dạ Phó Minh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT