Rất nhanh, lục tục có người khiêng thi thể ra ngoài, thi thể đều đã thối rữa, Tô Lương Thiển đếm, tổng cộng có mười sáu lần.
Vương Thừa Huy nhìn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ra, nhìn ngược lại Tô Lương Thiển, chỉ giống như nhìn thấy một con chó bị chết với tình trạng thảm hại mà thôi, ít nhiều thì cũng phải sợ chứ, có nhiều nữ tử nhìn thấy con gián đều đã la hét om sòm rồi.
Vương Thưa Huy đối với Tô Lưng Thiển, đã không phải là kính sợ nữa rồi, mà là sợ hãi, hắn cảm thấy, Tô Lương Thiển quả thật là biến thái khác loài.
Lần này Thu Linh trực tiếp trợn mắt lên với Vương Thừa Huy, “Là ngươi tự mình trông mong được đi theo, lại chẳng phải là tiểu thư nhà ta xin ngươi đi theo, một đại nam nhân mà sợ sệt như thế còn không biết ngại mà nói ra, ngươi nói ngươi không được, thế ngươii tới làm gì!”
Chẳng có nam nhân nào có chịu được khi bị nói là không được, Vương Thừa Huy tức giận, sắc mặt lại tái đi một chút, dạ dày cực kì khó chịu, lại thấy bộ dạng hoàn toàn chẳng có chút sợ hãi nào kia của Thu Linh, nhưng mà chẳng nói ra được lời phản bác nào.
Vẫn thật sự là chủ nào tớ nấy, đều biến thái hết.
Đời trước, Tô Lương Thiển gặp rất nhiều những cảnh máu chảy thành sông, thi chất thành núi, không đếm hết được số thi thể không trọn vẹn, Tô Lương Thiển đương nhiên là sẽ không có phản ứng quá lớn, nàng vẫn luôn đứng ở cửa tường, lúc trời nhá nhem tối, nàng thấy sắc trời đã tối đi thì ra lệnh cho người treo đèn lồng lên trên cửa tường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play