Lưu Hoa nói tổng thể xong, lại nói một số chi tiết nữa, ông ta nói chuyện gần như là hét lên, từng câu từng chữ đều rất lớn, một hồi lâu sau, cổ họng có chút đau, nhưng ông không hề cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại toàn thân ngập tràn lòng hăng hái và sức mạnh.
Đây không chỉ là may mắn của ông, mà càng là của người dân Tứ Thủy và những châu huyện lân cận, nhất là những người đang bị nhốt ở nơi này.
Lưu Hoa nghĩ như thế, những người khác cũng cho rằng như thế, ánh mắt nhìn Tô Lương Thiển, ngập tràn sự kính trọng và cảm kích.
Mặc dù bọn họ bị nhốt ở bên trong, nhưng cũng không phải không hề biết gì đối với mọi thứ ở bên ngoài, Thái tử đã tới nửa tháng rồi, hắn ta không thể tới gặp bọn họ, vậy Thất hoàng tử kia thì sao? Cái gì bọn họ cũng đều không thể làm ư? Bọn họ thấy, chỉ có mình Tô Lương Thiển là thật sự muốn cứu bọn họ thật sự mà thôi.
Nếu bọn họ thật sự có thể thoát khỏi nơi này, thì Tô Lương Thiển chính là cha mẹ tái sinh của bọn họ, đại ân nhân, có người đã rơi nước mắt đầy mặt từ lâu, quỳ trên đất cảm ơn Tô Lương Thiển.
“Sau khi thôn Minh Kim xảy ra chuyện, người của mấy thôn trang đều có ra vào, sau khi mọi người trở về, thống kê một chút, xem xem có những người nào, lập danh sách cho ta, đồng thời nói với ta những chiều hướng có khả năng, nếu như bắt được người, thì sẽ được thưởng hai lượng bạc, trước khi phân khu, chúng ta sẽ đào gò đất chôn vùi người của thôn Minh Kim, để cho những người dân đó có thể được mồ yên mả đẹp.”
Lưu Hoa nói tới cuối cùng, thì nhìn về phía Tô Lương Thiển.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play