Nếu như là lúc trước, ông ta đã mắng người trị tội từ lâu rồi, nhưng bây giờ ông ta lại không dám, sau khi bị đạp ngã ngồi xuống đất, ông ta lại nhanh chóng quỳ lại, tiếp tục khóc lóc cầu xin Tô Lương Thiển.
Hồ Vĩ thấy, Tô Lương Thiển cho dù có bản lĩnh, thì cũng chỉ là một bé gái mười mấy tuổi mà thôi, nữ hài tử, lòng dạ vẫn luôn mềm mại, ông ta cầu xin tha thứ đáng thương như thế này, nàng ít nhiều cũng có chút khoan dung đối với hắn.
Hồ vĩ thật sự không muốn cũng không dám ở tiếp nơi này nữa.
Hôm qua sau khi Tô Lương Thiển rời đi, người dân trong mấy thôn, đã đánh ông ta, Hồ Vĩ bây giờ không những thâm mặt sưng mày, mà cả người cũng đau nhức, hơn nữa, những người dân sống trong này còn có một nơi yên ổn cố định để sống, nhưng ông ta tới một nơi đặt chân cũng chẳng có.
Mặc dù nói thời tiết mùa này không rét đậm như mùa thu đông, nhưng ban đêm khí ẩm ướt nhiều, gần đây lại chết nhiều người như thế, Hồ Vĩ rất sợ chết, cả một đêm chẳng chợp mắt được tí nào, ông ta đã từng này tuổi rồi, chưa từng phải chịu khổ như thế, chưa từng phải chịu tội như thế này.
Cái quan trọng nhất là, ai cũng không thể biết được, trong này, ai mắc bệnh, Hồ Vĩ ở trong này, không chỉ phải chịu đựng nỗi đau cơ thể, điều làm ông ta càng thêm sợ hãi tột độ, đó là sợ bản thân mình đã bị lây bệnh.
Sự dày vò cùng lúc hai phương diện cơ thể và tinh thần, Hồ Vĩ thật sự thấy rằng còn không bằng để ông ta ngồi ở trong nhà lao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT