Hắn sẽ canh giữ bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.
Lúc Tạ Vân Dịch nói lời này, có hàm chứa sự áy náy, dường như Tô Lương Thiển bị thương, là lỗi của hắn, cổ họng Tô Lương Thiển giống như bị thứ gì đó chặn lại, không nói ra lời, lúc lâu sau, chỉ ừ rồi gật gật đầu.
Tạ Vân Dịch thấy mặc dù Tô Lương Thiển đang mở mắt, nhưng mí mắt đã rũ xuống rồi, đôi mắt lúc nào cũng sáng ngời kia, có sự dao động nhấp nháy bên trong, nhưng vẫn có thể nhìn nhìn thấy sự cực kì mệt mỏi, Tạ Vân Dịch không kiềm được mà nói một cách dịu dàng: “Buồn ngủ thì ngủ đi, nghỉ ngơi một lát, khi nào tới rồi, ta sẽ gọi nàng dậy.”
Tạ Vân Dịch ôm Tô Lương Thiển, đương nhiên tốc độ không nhanh, lúc họ đi tới chùa, Quý Vô Tiễn đã cưỡi ngựa trở về.
Ngựa chạy rất nhanh, tiếng vó ngựa từng trận trong đêm đen yên tĩnh, hết sức rõ rang, rõ ràng tới mức khiến người ta cảm thấy dường như mặt đất đang rung rung, động tĩnh rất lớn.
Trong vòng tay Tạ Vân Dịch, lông mi của đôi mắt của Tô Lương Thiển đang ngủ ngon giấc hơi run run, Tạ Vân Dịch thấy nàng có dấu hiệu giống như sắp bị Quý Vô Tiễn làm ồn mà tỉnh giấc, ánh mắt mang theo sự bất mãn và cảnh cáo, quét tới phía Quý Vô Tiễn.
Lúc Tạ Vân Dịch nhìn tới, vừa đúng lúc Quý Vô Tiễn nhảy từ trên lưng ngựa xuống, khoảnh khắc kia đầu hắn đang cúi xuống, nên đương nhiên hắn không nhận được sự cảnh cáo ngầm của Tạ Vân Dịch, hắn cũng không biết Tô Lương Thiển đã ngủ rồi, giơ tay lên, vui vẻ hớn hở gọi to: “Tạ huynh, Tô muội muội!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play