Huyện lệnh huyện Thanh Hà thấy bản thân không dám ở lại nhà nữa, hắn nghĩ trong lòng, đợi sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ về phủ, bảo người trong nhà thu dọn đồ đạc nữ trang, thông báo với người thân họ hàng, cả nhà rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Nếu không có thì là tốt nhất, bọn họ ở bên ngoài tránh nạn một thời gian, cũng không tổn thất gì cả.
Có mấy quan viên cấp dưới của huyện Thanh Hà phụ họa theo nói: “Đúng thế, sau khi người dân sơ tán khỏi thành, thì sẽ ở đâu? Ăn cái gì? Còn có nữa, những tài sản vật phẩm trong nhà sẽ sắp xếp bố trí như thế nào? Tiền bạc châu báu còn phải thu dọn nữa, những gia súc gia cầm mà người dân nuôi trong nhà, gà vịt lợn dê, nếu là gà vịt còn dễ hơn chút, có nhiều người dân chỉ trông chờ vào con heo nuôi trong nhà để sống thôi, bọn họ làm sao có thể vứt bỏ không quan tâm tới những thứ này được chứ? Nhưng những con vật này, phải đem theo thế nào được? Cứ như thế bảo họ sơ tán, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý phối hợp đâu.”
Tô Lương Thiển đương nhiên là biết, những thứ này đối với người dân bình thường mà nói là quan trọng như thế nào.
“Những thứ mà Phương đại nhân vừa nói, ta đều từng xem xét tới rồi, hôm nay ta gọi các vị đại nhân tới đây, chính là để bàn bạc thảo luận chuyện này. Căn cứ vào suy đoán của Viễn Tuệ đại sư, tìm một số người nhanh chóng thống kê một chút, hễ là những vật sống nhỏ trong nhà mà không tiện mang theo, thì triều đình sẽ bồi thường dựa vào giá cả thị trường.”
Sau khi Tô Lương Thiển chần chừ chốc lát, bổ sung thêm: “Hai lần, bồi thường hai lần.”
“Đại nhân!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT