“Chuyện lần này, ta nhận tội, là ta cho Lục di nương uống thuốc phá thai, nhưng bát thuốc này là nàng ta cam tâm tình nguyện uống, không phải ta bắt ép nàng ta. Nàng ta mới là thủ phạm muốn hại chết đứa con trong bụng mình. Hổ dữ không ăn thịt con, cái người hiện tại lão gia ngài đặt trong lòng, yêu thương sủng ái đó, ngay cả súc sinh cũng không bằng!”

Tiêu Yến gạt tay Nhị di nương ra, tự mình đứng lên. Nhị di nương lui ra phía sau một bước, đứng đằng sau bà ta, khóe miệng giương lên. Tô Lương Thiển nhìn bà ta thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng, chỉ là lực chú ý mọi người đều tập trung trên người Tiêu Yến và Lục di nương nên không ai để ý tới.

Lục di nương tim đập dồn dập, sắc mặt trắng bệch, há to miệng thở hổn hển, dư quang nhìn thoáng qua Tô Khắc Minh mặt mày xanh mét, làm gì còn có nửa phần dịu dàng nồng tình mật ý như ngày xưa. Nàng ta sợ tới mức khóc càng ghê hơn, nước mắt như không cần tiền chảy xuống. Lục di nương hoảng sợ, theo bản năng túm chặt tay Tô Khắc Minh, từ trong chăn nhào ra, quỳ xuống trước mặt ông ta.

“Lão gia, ta, ta… Không phải, mọi việc không phải như phu nhân nói.”

Nàng ta khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Khắc Minh, đầu óc trống rỗng không kịp hoạt động, nói ấp a ấp úng nhưng nhất định không chịu thừa nhận. Nhìn bộ dạng bây giờ của nàng ta làm gì có sức thuyết phục, còn không bằng yên lặng đừng làm gì.

“Ngươi nói đi!”

Tô Khắc Minh muốn hất Lục di nương ra, lại sợ dùng sức quá sẽ tổn thương đến đứa bé trong bụng nàng ta, nên chỉ có thể mặc kệ nàng ta túm.

Lục di nương chỉ tay vào người Tiêu Yến, dùng cái giọng nức nở toàn tiếng khóc giải thích: “Là phu nhân, đây đều là chủ ý của phu nhân, bà ta hận Đại tiểu thư, sợ Đại tiểu thư chắn đường của Khuynh Mi tiểu thư, nên muốn làm nàng thân bại danh liệt, hoàn toàn mất đi sự yêu thích của lão gia cùng lão phu nhân.”

“Đây đều là do bà ta bức nô tỳ, nô tỳ xuất thân thấp kém, thân phận lại hèn mọn, nếu nô tỳ không làm theo ý của bà ta, bà ta sẽ hại chết nô tỳ cùng với cái thai trong bụng, nô tỳ không muốn một thân hai mệnh, nô tỳ không nở rời xa lão gia, lão gia...”

Tô Khắc Minh nhíu mày không nói.

Tiêu Yến nhìn bộ dạng sợ hãi đến sắp sụp đổ của Lục di nương, trong lòng vô cùng sảng khoái, đồng thời ngọn lửa trong lòng theo những lời nàng ta nói ra càng cháy to hơn, tiếp tục bỏ đá xuống giếng, “Chê thân phận di nương thấp? Ngươi chỉ là một nữ nhân nông dân, nếu không phải được lão gia coi trọng thì người chỉ có thể ở nông thôn gả cho một gã chân đất, không nỡ rời xa lão gia? Ngươi là không nỡ rờ xa lão gia hay là không nỡ tử bỏ vinh hoa phú quý của Tô phủ? Ngươi bây giờ ngược lại đẩy sạch trách nhiệm, bức ngươi? Ta cầm đao đè vào cổ ngươi bắt ngươi uống thuốc sao? Tiêu Yến ta cho dù ác độc, nhưng dù có người cầm đao ghì cổ ta thì dù có chết ta cũng sẽ không xuống tay với con của mình!”

Lục di nương khóc lâu như vậy, đầu óc vốn đã phình to ra không suy nghĩ được gì, hiện tại càng bị nói đến trống rỗng, không nói ra lời.

“Phụ thân.”

Tô Lương Thiển đi đến trước mặt Tô Khắc Minh, khẽ gọi một tiếng.

Tô Khắc Minh nhìn nàng, muốn nói lại thôi, Tô Lương Thiển rơi lệ nói: “May mà nữ nhi và đệ đệ trong bụng di nương đều không có việc gì, hay là —— hay là bỏ qua đi.”

Tuy là nói như thế, nhưng vẻ mặt lại vô cùng tủi thân, nước mắt càng rơi nhanh hơn.

Tô Khắc Minh vốn còn có chút chần chờ, nhưng sau khi nghe xong những lời này thì quả quyết hất tay Lục di nương ra, “Đại phu nói ngươi cần phải tĩnh dưỡng, trước khi đứa bé được sinh ra, ngươi cứ ở trong viện nghỉ ngơi đi. Không có mệnh lệnh của ta thì không được bước chân ra ngoài nửa bước.”

Sau đó ông ta nhìn về phía Tiêu Yến mặt mày vẫn xanh mét, ánh mắt phức tạp, chần chờ một lát, mở miệng nói: “Ngươi cũng thế, ngoan ngoãn ở trong viện tự kiểm điểm lại cho tốt, hậu viện giao cho Nhị di nương xử lý!”

Tô Khắc Minh nói xong rồi quay sang phân phó Tô quản sự xử lý tốt những việc còn lại, xoay người bỏ đi.

Tiêu Yến thấy Tô Khắc Minh muốn đoạt đi quyền quản lí hâu viện của bà ta thì lập tức luống cuống, vội vàng đuổi theo.

“Lão gia, ngài nghe ta giải thích!”

Tiêu Yến chạy theo Tô Khắc Minh, hai chân run rẩy.

Bà ta ở Tô gia nhiều năm, cho dù lúc Thẩm Thanh còn sống, Kinh Quốc công phủ còn chưa ngã xuống cũng chưa bao giờ phải chịu đau như vậy.

Hại Tô Lương Thiển không thành, ngược lại còn bị đoạt mất quyền quản gia. Đứa nhỏ trong bụng Lục di nương bà ta cũng không xuống tay được. Đã thế còn liên luỵ Tô Trạch Khải, Tiêu Yến không biết phải ăn nói với con trai như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play