Tô Khắc Minh đi rất nhanh, Tiêu Yến không thể đuổi kịp.

Bọn họ vừa đi, Nhị di nương đã nhanh chóng đỡ Tô lão phu nhân rời đi.

Trước khi Tô lão phu nhân rời đi còn an ủi Tô Lương Thiển vài câu. Nhị di nương đứng bên cạnh Tô lão phu nhân cũng nhìn Tô Lương Thiển, ánh mắt kia mang theo vẻ dò xét đánh giá.

“Tô Lương Thiển, đều là do ngươi gậy họa, trước khi ngươi trở về, trong nhà trên dưới vô cùng hòa thuận, không có bất kì chuyện gì xảy ra, ngươi chính là cái đồ sao ——”

Tô lão phu nhân vừa đi, Tô Hàm Nguyệt không biết kiêng kị gì vọt tới trước mặt Tô Lương Thiển.

Nàng ta chỉ tay vào Tô Lương Thiển, lời nói láo xược khắc nghiệt. Chữ “chổi” cuối cùng còn chưa nói xong đã bị Tam di nương vội vàng che miệng lại.

Hãm hại không thành lại để bản thân gặp nạp, Tam di nương đi theo bên người Tiêu Yến nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thấy bà ta ngã đau như vậy. Một lần có thể nói là trùng hợp, nhưng trước kia mỗi lần Tô Lương Thiển đấu với Tiêu Yến, chưa bao giờ rời xuống thế hạ phong.

Bây giờ Tam di nương nhìn Tô Lương Thiển cứ có cảm giác nàng rất quỷ quái, không dám trêu chọc đắc tội.

Tô Hàm Nguyệt bị che miệng, ra sức kháng cự.

Trong mắt nàng ta, địa vị của Tiêu Yến ở Tô phủ đã ăn sâu bén rễ, không người nào có thể lay động. Cho dù Nhị di nương bây giờ chưởng quản, những cũng chỉ là nhất thời.

Hơn nữa, ngày thường quan hệ của nàng ta với Tô Như Cẩm cũng không tốt, mà bây giờ lại sắp ăn Tết, Tô Hàm nguyệt lo lắng phân lệ của mình bị cắt xén. Trước kia phu nhân hay ban thưởng cho nàng ta một ít đồ, nhưng bây giơ chắc chắn sẽ không có nữa.

Trong mắt nàng ta, tất cả mọi chuyện đều do Tô Lương Thiển tạo thành.

Nàng ta cũng đồng thời tức giận Tam di nương vô năng, cho dù cơ hội tới cũng không biết nắm bắt, căn bản không thể trông cậy vào được. Nếu nàng ta muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn, nếu muốn gả cho một người tốt cũng chỉ có dựa vào Tiêu Yến, ôm chặt đùi bà ta.

Trước kia tất cả mọi người trong nhà đều phải nịnh bợ Tiêu Yến, nàng ta không thể thấy được cái tốt của bà ta, nhưng hiện tại khi bà ta gặp nạn lại thể hiện được sự khác nhau của bà ta và những người khác.

Tam di nương sao có thể không biết chút tiểu tâm tư này của Tô Hàm Nguyệt. Bà ta vừa dùng sức lực toàn thân để không cho Tô Hàm Nguyệt thoát ra ngoài, vừa cười làm lành với Tô Lương Thiển xin lỗi, “Tiểu thư, Tam tiểu thư tuổi còn nhỏ, nàng nói năng không biết lựa lời, người đừng so đo với nàng.”

Tô quản sự nhìn Tô Lương Thiển một cái, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này, nên mang Phùng đại phu rời đi.

Trước khi Phùng đại phu rời đi, hăn ta nhìn về phía Tô Lương Thiển, ánh mắt tràn đầy vẻ thỉnh cầu mong đợi. Tô Lương Thiển cong môi khẽ gật đầu với hắn ta. Hắn ta thấy vậy mới thở phào một hơi, không kháng cự rời đi với Tô quản sự.

Ngũ di nương nhanh chóng quét mắt nhìn vài người trong phòng. Ánh mắt nhìn Tô Hàm Nguyệt như nhìn kẻ ngốc vậy. Đến Tiêu Yến còn không phải đối thủ của Tô Lương Thiển, nàng ta lại còn không biết tự lượng sức mình cứ lao đầu đâm lên. Nàng ta cũng không lo Tô Lương Thiển chịu thiệt.

“Tiểu thư, nô tỳ cáo lui.”

Tô Lương Thiển đỡ Quế ma ma dậy, khẽ gật đầu với bà.

Nàng xoay người nhìn về phía Tam di nương và Tô Hàm Nguyệt. Bởi vì Tô Hàm nguyệt kháng cự, nên Tam di nương mới chỉ kéo nàng ta tới gần cửa, còn chưa ra khỏi phòng của Lục di nương.

“Buông nàng ta ra.”

Mặt Tô Lương Thiển thờ ơ không có biểu cảm gì, giọng nói cũng thờ ơ đều đều, nhưng lại làm cho người ta không dám làm trái.

Tô Hàm Nguyệt vừa mới tự do đã quay sang chửi Tô Lương Thiển ầm lên. Tô Lương Thiển đứa mắt ra hiệu cho Quế ma ma, Quế ma ma hiểu ý đi lên ‘tặng’ cho Tô Hàm Nguyệt mấy cái tát. Tô Hàm Nguyệt trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cửa.

Quế ma ma nhấc chân đi ra ngoài, đứng trước người Tô Hàm Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống.

“Phu nhân không dạy Tam tiểu thư thế nào là tôn ti trật tự sao? Tiểu thư lớn tuổi, đích nữ vi tôn, nếu người còn không nhận thức rõ được, tiểu thư cũng chỉ có thể quản giáo giúp, miễn cho người đi ra ngoài làm chuyện mất mặt. Người là tiểu thư Tô phủ, người mất mặt cũng chính là làm mất mặt lão gia, làm mất mặt Tô phủ!”

Quế ma ma nghiêm mặt, lời nói rõ ràng đâu ra đấy, nói có sách mách có chứng, lời lẽ chính đáng, cực kỳ giống ma ma quản giáo trong cung.

“Ngươi có tư cách gì mà đòi quản ta? Phu nhân cũng là mẫu...”

Chữ “thân” của Tô Hàm Nguyệt còn chưa kịp nói ra, Quế ma ma đã ngồi xổm xuống, giờ tay tát một cái, trực tiếp cắt đứt lời nói tiếp theo của nàng ta.

Mặt Tô Hàm Nguyệt lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được sưng lên như cái đầu heo.

“Ta, ta liều mạng với ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play