Trên mặt Tô Hàm Nguyệt nóng rát, nàng ta đã tức điên lên rồi, đứng dậy nhào lên người Quế ma ma, nhưng lại bị Tam di nương gắt gao ôm lấy.

Tô Lương Thiển làm việc có lý do, nếu thật sự làm ầm lên thì kết cục của nàng ta chắc chắn không tốt. Lão phu nhân và lão gia đều đang tức giận lại áy náy với Tô Lương Thiển, đến lúc đó Tô Hàm Nguyệt sẽ trở thành nơi trút giận của bọn họ. Cái tết này bà ta và Nhược Kiều cũng đừng hòng được đón nữa.

Tùy rằng Tam di nương cũng rất hận, nhưng cũng biết chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Tam di nương và Tô Hàm nguyệt vật lộn với nhau, hai người đều ngã trên mặt đất.

Tô Lương Thiển tiến lên, liếc nhìn hai người, “Mẫu thân? Mẫu thân của ta chỉ có một, mà bà ấy đã sớm qua đời rồi.”

Khi nàng nói chuyện, khóe mắt khẽ liếc về phía Lục di nương vẫn đang ngồi khóc trên giường, “Dã tâm thật ra rất lớn, nhưng cũng không biết nhìn lại xem xuất thân của mình có được cái mệnh kia không!”

Nàng biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt lạnh băng, không thèm để ý. Giống như nàng chỉ đang nhìn một con kiến nhỏ bé chỉ cần giẫm nhẹ một cái là có thể nghiền chết. Nhìn nàng như vậy làm Tô Hàm Nguyệt đang kháng cự không khỏi nuốt nuốt nước bọt, quên cả giãy giụa.

Nàng còn chưa ra khỏi viện của Lục di nương đã đụng phải Tiêu Yến vốn đã đi nhưng lại quay lại.

Sắc mặt bà ta trắng bệch lại xen lẫn tức giận đỏ hồng, hô hấp dồn dập.

“Tô Lương Thiển!”

Bà ta nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác như sói, bước nhanh về phía nàng.

Tô Lương Thiển cũng không đi, thản nhiên tự đắc đứng tại chỗ chờ bà ta. Quế ma ma lại lo lắng Tô Lương Thiển bị chịu thiệt, nhanh chóng chắn giữa nàng với Tiêu Yến, bà ta đến càng đến gần, hô hấp càng gấp.

Tô Hàm Nguyệt cũng nhìn thấy Tiêu Yến, nhưng dáng vẻ kia của bà ta thực sự rất đáng sợ, nàng ta không dám tới gần.

“Phu nhân.”

Tô Lương Thiển cong môi, cười như không cười. Dáng vẻ kia lọt vào mắt Tiêu Yến, quả thực chính là dáng vẻ tràn đầy khiêu khích.

“Cảm giác mất cả chì lẫn chài thế nào?”

Tô Lương Thiển bỏ đi dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận khi nãy, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, bên trong lóe lên lãnh quang bức người, lạnh lẽo thấu xương, giống như mèo con duỗi móng vuốt.

Móng vuốt sắc bén kia đánh thẳng vào chỗ hiểm của Tiêu Yến, máu tươi đầm đìa.

“Những chuyện này đều do người sắp đặt?” Tiêu Yến khẩu khí chắc nịch.

Trước đó bà ta đã hoài nghi tất cả mọi thứ đều do Tô Lương Thiển thiết kế, hiện tại nhìn cái phản ứng của nàng, bà ta càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Tô Lương Thiển bị thái độ không biết xấu hổ của Tiêu Yến làm cho bật cười, “Ta sắp đặt? Ta sắp đặt cái gì? Liên hợp với Lục di nương hại chính mình sao?”

Tiêu Yến bị chặn họng không nói nên lời, nhưng bà ta không thể chấp nhận được kết quả như vậy, “Ngươi đã sớm biết hết rồi đúng không? Là ngươi uy hiếp Phùng Bình để hắn ta đổ oan cho ta. Bây giờ ngươi đi giải thích rõ ràng mọi chuyện với lão gia cho ta!”

Tiêu Yến nói xong, đẩy Quế ma ma ra, muốn túm lấy Tô Lương Thiển kéo đến trước mặt Tô Khắc Minh giải thích, nhưng Quế ma ma lại không để cho bà ta thực hiện được.

“Đổ oan? Phu nhân bị đổ oan chỗ nào? Còn đi giải thích với phụ thân? Ngươi cảm thấy tới trước mặt phụ thân ta sẽ nói như thế nào?”

Đối với Tiêu Yến mà nói, biện pháp tốt nhất hiện tại chính là để Tô Lương Thiển đến trước mặt Tô Khắc Minh giải thích. Cho dù Tô Lương Thiển không nhận hết trách nhiệm lên người mình, nhưng chỉ cần nàng nói thật, để Tô Khắc Minh biết Tô Lương Thiển, người làm hắn áy náy đã sớm biết tất cả mọi chuyện, nhưng nàng không những không ngăn cản mà ngược lại còn làm chim sẻ núp sau xem bọ ngựa bắt ve. Như vậy bà ta cũng có thể đạt được mục đích.

Mà không phải giống như bây giờ, hoàn toàn giống như Tô Lương Thiển nói, mất cả chì lẫn chài.

“Ngươi nhất định phải đi với ta!”

Tiêu Yến một tay đẩy Quế ma ma ra, túm chặt Tô Lương Thiển, cường thế căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt phản kháng.

Tam di nương và Tô Hàm Nguyệt đã đứng dậy, hai người rất có nhãn lực cuốn lấy Quế ma ma.

Tô Lương Thiển khí định thần nhàn, “Phu nhân đúng là kiểu một khi đã tuyệt vọng thì cái gì cũng dám làm. Ngươi ở chỗ này dây dưa với ta, không bằng về phòng ngẫm lại xem phải nói lại với huynh trưởng và đại muội muội như thế nào. Đặc biệt là huynh trưởng, nếu Lục di nương sinh cho ta một tiểu đệ đệ, mà hắn chỉ là một đứa con nuôi, người thử nghĩ xem hắn sẽ còn chỗ đứng trong phủ sao? Đi ra ngoài cũng sẽ bị người khác chê cười đấy!”

Lời này của Tô Lương Thiển không khác đi đâm thêm một đao vào người Tiêu Yến vốn đã đầy vết thương, máu chảy đầm đìa. Tiêu Yến đau, đau đến gần như không thể hô hấp.

“Tiện nhân, ngươi cái đồ tiện nhân này, ta đánh chết con tiện nhân nhà ngươi!”

Tô Khắc Minh và Tô lão phu nhân không có ở đây, nên Tiêu Yến hoàn toàn không thèm để ý hình tượng mà chửi ầm lên, giơ một tay khác lên, muốn tát Tô Lương Thiển một cái.

Móng tay bà ta ác độc dựng đứng lên, bởi vì sống trong nhung lụa lâu ngày làm móng tay bà ta thon dài sắc bén. Nếu mà dùng sức đâm vào mặt thì chắc chắn sẽ bị rách da mặt, đây đúng là mục đích của Tiêu Yến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play