Mặt của thiếu nữ nếu như bị hủy thì đời này của họ cũng coi như bị hủy hoại hoàn toàn, đặc biệt là người giống như Tô Lương Thiển.
Nếu nàng bị hủy dung, Hoàng hậu tất nhiên là có thể công khai từ hôn, Quý tiểu công gia lại càng là người chỉ nhìn mặt, làm sao có thể lui tới với người xấu xí?
“Tiểu thư!” Quế ma ma kinh hãi kêu to.
Tay Tiêu Yến vẫn còn ở giữa không trung đã bị Tô Lương Thiển bắt được.
Tiêu Yến muốn nhất định phải xuống tay được, dùng sức giãy giụa.
Tô Lương Thiển nhìn thì nhẹ nhàng nhưng tay lại cứng rắn như gọng kìm chế trụ tay Tiêu Yến. Tiêu Yến cảm thấy tay mình sắp bị nàng bóp nát, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Không biết là do tức giận hay là do đau.
“Phu nhân, ta không đơn giản chỉ là đích nữ Tô phủ, mà còn là Thái tử phi tương lai, phu nhân đây là muốn đánh vào mặt ai thế? Phụ thân, hay là hoàng gia?”
Tô Lương Thiển cười xán lạn, nhìn Tiêu Yến càng ngày càng bực bội, đôi mắt trắng dã, tức giận đến giống như bất cứ lúc nào đều có thể hộc máu ngất đi.
Đừng nói hoàng gia, kể cả mặt của Tô Khắc Minh bà ta cũng không dám đánh.
“Ngươi —— ngươi buông ra!”
Cổ tay Tiêu Yến đã lưu lại vết hắn năm ngón tay của Tô Lương Thiển. Bà ta không thể hiểu được một Tô Lương Thiển nhỏ bé, sao lại có sức lực lớn như vậy.
Bà ta bị đau tới nhíu mày, càng dùng sức giãy giụa. Tô Lương Thiển cười ngọt ngào nói một tiếng “được” rồi buông lỏng tay ra. Tiêu Yến đột ngột không kịp chuẩn bị, lại lần nữa ngã trên mặt đất, cả người đau điếng. Bà ta chưa bao giờ chật vật như bây giờ.
Một bên Tam di nương và Tô Hàm Nguyệt xem đến ngây ngốc.
Tô Lương Thiển nhìn Tiêu Yến ngã trên mặt đất, nụ cười càng thêm ngọt ngào, “Phu nhân, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, ngươi trăm phương ngàn kế muốn đối phó ta, thì nên tìm hiểu rõ thực lực của ta trước đi đã. Lần sau đừng có tùy tiện động thủ, nếu không đứa con gái người liều chết che chở sẽ có ngày bị người hại chết đó.”
Tô Lương Thiển như muốn khuyên bảo, nhưng trên mặt lại châm chọc mỉa mai khiến Tiêu Yến hối hận tím ruột.
Hối hận mình làm việc dù cẩn thận mấy cũng vẫn có sai sót, không thể đẩy Tô Lương Thiển vào địa ngục, lại hối hận bản thân không nên mạo hiểm nghe Tô Khuynh Mi, mất nhiều hơn được.
Bà ta quay lại vốn là muốn tìm Tô Lương Thiển trút giận, không ngờ lại bị nhịn một bụng tức giận.
Tô Lương Thiển vừa đi, Tam di nương và Tô Hàm Nguyệt cũng mặc kệ có bị ghi hận hay không, nhân lúc Tiêu Yến hoảng thần, nhanh chóng đi theo.
So với các nàng, Tiêu Yến càng hận Lục di nương bỏ đá xuống giếng hơn. Nhưng Lục di nương đang mang thai, các nàng không muốn bị nhìn chằm chằm vào khoảng thời gian này.
Chạy nhanh hơn cả thỏ!
Hai người một đường chạy về Phương Tình uyển của Tam di nương. Tô Nhược Kiều nhìn thấy Tam di nương và Tô Hàm Nguyệt thở hổn hển, kinh hồn tang đảm, cũng nhanh chóng phát hiện dấu tay trên mặt Tô Hàm Nguyệt. Nàng ta buông kim chỉ trên tay xuống.
Tô Hàm Nguyệt thấy Tô Nhược Kiều còn có tâm tình thêu thùa, mắt trợn trắng. Tam di nương tiến lên nói lại đầu đuôi sự việc cho Tô Nhược Kiều nghe, nhưng lời nói đứt quãng không liền mạch. Tô Hàm nguyệt không nhịn được nói thêm vào. Trong lòng nàng ta vô cùng tức giận thêm thắt nói xấu Tô Lương Thiển. Tô Nhược Kiều ngược lại nhanh chóng đoán được từ đầu đến cuối sự việc.
“Đúng là cái đồ tiện nhân, yêu tinh hại người, sao chổi!”
Tô Hàm Nguyệt căm giận, tự rót cho mình chén nước.
“Nói cách khác, phu nhân muốn mượn cái thai trong bụng Lục di nương để hãm hại Đại tỷ tỷ, nhất tiễn song điêu, nhưng lại không những không thành công, mà còn bị phụ thân và tổ mẫu phạt.”
Tam di nương gật gật đầu, “Con không biết cảnh tượng lúc đó đâu, đến ta còn cảm thấy lần này Đại tiểu thư nhất định chạy trời không khỏi nắng, mất quyền quản gia.”
Tô Nhược Kiều nhíu mày nói: “Cái ngày Đại tỷ tỷ trở về con đã nói hai người tự quản tốt bản thân, đừng trêu chọc nàng. Chuyện ầm ĩ ngày hôm nay hai người góp chung vào làm gì. Bây giờ thì tốt rồi, cùng lúc đắc tội cả hai bên phu nhân và Đại tỷ tỷ!”
Tô Lương Thiển thì không cần phải nói, nhưng các nàng xám xịt chạy về thế này còn không phải là đắc tội Tiêu Yến sao?
Hai người bây giờ cùng có suy nghĩ ‘biết vậy đã chẳng làm’!
“Ta đã nói nàng ta là cái đồ sao chổi, từ khi nàng ta trở về không có ngày nào là ngày tốt lành!”
Tô Nhược Kiều bây giờ hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi Tô Hàm Nguyệt như khi ở trước mặt người khác, nàng ta trầm mặt, “Đó là do ngươi tự tìm, người không thấy đến phu nhân còn không đấu lại nàng ta sao. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, họa là từ miệng mà ra, tự nhìn lại thân phận của mình đi, đừng đến lúc để chính mình chết như thế nào cũng không biết.”
Tâm tư của Tiêu Yến đối với Tô Hàm Nguyệt, Tô Hàm Nguyệt không thể tự mình nhìn rõ, Tam di nương cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng Tô Nhược Kiều lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Đối với loại người tự cho rằng bản thân tài trí hơn người nhưng thực tế lại ngu không ai bằng như Tô Hàm Nguyệt, Tô Nhược Kiều không chút cảm tình nào, nhắc nhở nàng ta là xuất phát từ tình nghĩa tỷ muội, nhưng cũng là không muốn bị liên lụy.
Đối với nàng ta mà nói, thì mẫu thân của nàng ta - Tam di nương, chỉ là một con chó của đám người kia. Nhưng mà bây giờ nàng ta hình như đã có nhiều cơ hội lựa chọn hơn.