Sau khi Nhị di nương đưa Tô lão phu nhân về Phúc Thọ viện, thì đi thẳng về viện của mình.

Hạ nhân trong phủ tuy không biết Niệm Du uyển đã xảy ra chuyện gì, nhưng tin tức Nhị di nương thay thế Tiêu Yến quản gia đã nhanh chóng truyền ra.

Tô Như Cẩm nghe được hạ nhân thông báo Nhị di nương đã trở lại, lập tức tươi cười, đi đón, “Mẫu thân.”

Nhị di nương là quý thiếp, còn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nên Tô Như Cẩm có thể gọi bà ta là mẫu thân, nhưng trước kia do ngại Tiêu Yến cường thế, nên thời điểm có nhiều người nàng ta vẫn chỉ gọi là di nương.

Trên mặt Nhị di nương mang theo ý cười, nhưng không khác biệt lắm so với quá khứ, cũng không rõ ràng. Bà ta phất tay cho hạ nhân lui hết xuống, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại bà ta và Tô Như Cẩm, ý cười trên mặt mới tươi hơn vài phần.

“Chúc mừng mẫu thân.”

Tô Như Cẩm cười tươi rói, chúc mừng Nhị di nương.

Nhị di nương cầm tay nàng ta, hai mẹ con vào trong phòng. Tô Như Cẩm rót cho Nhị di nương một ly trà nóng, đuôi lông mày cùng khóe mắt không che giấu được sự vui mừng, gấp không chờ nổi nói: “Sớm biết có chuyện vui như vậy thì con đã đi cùng mẫu thân. Mẫu thân, mau nói cho con biết rốt cuộc trong Niệm Du uyển đã xảy ra chuyện gì đi? Phụ thân tại sao lại đưa cho người quyền quản gia?”

Tuổi này của Tô Như Cẩm thích nhất là xem náo nhiệt. Vốn dĩ nàng ta đã định đi cùng Nhị di nương đến Niệm Du uyển, nhưng lại bị Nhị di nương cản lại.

Phụ nữ sinh non là một việc rất đen đủi.

Tô Như Cẩm không ngốc, ít nhiều cũng đoán được một chút. Ban đầu nàng ta cho rằng người gặp xui xẻo sẽ là Tô Lương Thiển, nhưng mà nằm mơ cũng không nghĩ tới người bị kéo xuống nước lại là Tiêu Yến mấy năm nay làm mưa làm gió trong Tô phủ.

Nhị di nương uống nước xong, khẽ đặt chén trà lên bàn, cử chỉ ưu nhã. Bà ta sờ sờ đầu Tô Như Cẩm, sủng nịch lại mang theo vài phần trách cứ, “Ta đã dạy con như thế nào hả, vui buồn gì cũng không được hiện lên mặt.”

Tô Như Cẩm lè lưỡi, làm nũng, “Nhưng mà con đang rất vui nha, hơn nữa ở đây lại không có người ngoài, mẫu thân mau nói cho con biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Như Cẩm nhíu mày suy nghĩ, lẩm bẩm phân tích nói: “Phụ thân xưa nay thương yêu nhất là tỷ tỷ, quan hệ của đại ca với phu nhân nhất định không hề đơn giản. Cho dù là nể tình bọn họ, phụ thân cũng không đến mức đoạt quyền quản gia của phu nhân vào thời điểm này.”

Dù sao thì cũng sắp đến tết, không phải ngày bình thường. Hơn nữa thủ đoạn của Tiêu Yến nàng ta cũng không phải không biết, Tô Như Cẩm nghĩ như thế nào cũng không ra.

Tô Như Cẩm lớn lên bên người Nhị di nương, Tiêu Yến trước mặt người khác bày ra tư thái mẹ cả đoan trang hiền thục, nhưng sau lưng bà ta lại âm thầm lo lắng nàng ta vượt trội hơn Tô Khuynh Mi nên chèn ép khắp nơi. Ở trước mặt mẹ đẻ mình, Tô Như Cẩm không gọi bà ta là mẫu thân, mà gọi là phu nhân giống như Tô Lương Thiển.

“Vẫn là Đại tiểu thư mới từ nông thôn trở về thủ đoạn lợi hại.”

“Đại tỷ tỷ?” Tô Như Cẩm vẫn có chỗ không hiểu.

Nhị di nương gật gật đầu, sau đó kể lại tất cả mọi việc xảy ra ở Niệm Du uyển hôm nay cho Tô Như Cẩm nghe.

“Chuyện này thì liên quan gì đến Đại tỷ tỷ?”

Tô Như Cẩm không ở hiện trường, chỉ đơn giản nghe Nhị di nương miêu tả lại nên cảm thấy là trùng hợp.

“Nếu Phùng Bình thật sự là người thiện tâm thì đã không giúp phu nhân làm nhiều chuyện như vậy. Hắn sớm không tỉnh ngộ, muộn không tỉnh ngộ, lại cố tình sám hối vào thời điểm phu nhân thiết kế hãm hại tiểu thư. Con cảm thấy, đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Nhị di nương càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, “Đại tiểu thư từ đầu tới cuối cũng chưa nói được mấy câu, nhưng nếu không phải bời vì nói mấy câu kia, phụ thân con sẽ không đoạt đi quyền quản gia của phu nhân. Còn có Lục di nương, không nói đến đứa bé trong bụng nàng ta có thể giữ được hay không, cho dù nàng ta sinh ra được thì cũng không thể thay đổi được vận mệnh bị thất sủng.”

Nhị di nương nghiêm túc nhớ lại, “Con không biết lúc đó phụ thân với tổ mẫu con tức giận như thế nào đâu. Ta làm người đứng xem nhìn thầy còn phải sợ. Nếu đối mặt với việc này là một tiểu thư khác, thì đã sớm hoảng loạn không biết phải làm thế nào rồi. Nhưng vị Đại tiểu thư này của chúng ta lại bình tĩnh, từng bước một dẫn dắt sự việc đi đến cục diện như bây giờ. Nói không chừng nàng ta đã sớm biết mưu kế của phu nhân nên mới tương kế tựu kế.”

Nhị di nương bị chính suy đoán của bản thân dọa sợ, bà ta tiếp tục theo mạch suy nghĩ này nghĩ tiếp, trên mặt lộ ra biểu tình hiểu rõ, “Chẳng trách, chẳng trách, Đại tiểu thư thật sự rất thông minh.”

Tô Như Cẩm càng nghe càng thấy hỗn loạn, “Mẫu thân, rốt cuộc là người đang nói cái gì vậy? Làm sao Đại tỷ tỷ lại quen Phùng đại phu được, còn làm cho hắn quay sang cắn ngược phu nhân nữa? Đại tỷ tỷ nàng ấy mới bao lớn, lại còn chưa hiểu việc đời, nàng có thật sự thông mình như người nói không?”

Nhị di nương phục hồi tinh thần lại, tỉ mỉ phân tích suy nghĩ của mình cho Tô Như Cẩm nghe, “Trong kế hoạch lần này của phu nhân không thể không có Phùng Bình, bởi vì phu nhân muốn làm hại con của Lục di nương rồi sau đó vu oan cho Đại tiểu thư, nhưng chỉ cần đứa bé kia vẫn còn trong bụng Lục di nương… Hay cho một chiêu rút củi dưới đáy nồi, chẳng trách tại sao phu nhân lại ngã đau như vậy.”

Nhị di nương thở dài: “Như nhi, tâm trí và mưu kế của Đại tỷ con so với tưởng tượng của chúng ta còn lợi hại hơn nhiều.”

Thật sự Tô Như Cẩm rất khó để liên hệ thiếu nữ ngoan ngoãn nhu nhược không thể tự mình lo liệu, lúc nào cũng cười tủm tỉm với một Tô Lương Thiển thành thạo tính kế, am hiểu lòng người trong lời Nhị di nương. Nàng ta cảm thấy Nhị di nương nói quá lên, cũng không tin tưởng.

“Có khoa trương tới như vậy sao? Nói không chừng chỉ là trùng hợp thôi thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play